Hà Chi Sơ yên lặng nhìn cô một chút, “Có chuyện gì vậy?”
Từ văn phòng luật sư đi ra, không phải đi kiện giúp người ta thì cũng là cần kiện tụng, tóm lại đều không phải chuyện gì tốt.
“Thầy là Giám đốc mà không biết sao ạ?” Cố Niệm Chi nhỏ giọng châm biếm, “Luật sư của thầy làm luật sư đại diện cho chương Bảo Thần. Em làm luật sư đại diện cho Quân đội, đến để đàm phán với anh ta.”
“Luật sư đại diện cho Quân đội ư?” Lông mày Hà Chi Sơ khẽ nhíu lại, “Em lại làm việc cho Hoắc Thiệu Hằng à? Em quên em đã đồng ý với tôi chuyện gì rồi sao?”
Sau việc xảy ra với Đậu Khanh Ngôn lần đó, Hà Chi Sơ từng bảo Cố Niệm Chi đừng làm chuyên gia đàm phán cho Quân đội nữa. Cố Niệm Chi cũng đã đồng ý với anh ta. Nhưng Cố Niệm Chi lại cho rằng việc này không giống.
“Giáo sư Hà, bây giờ em đang lấy thân phận luật sư để đại diện cho Quân đội, chứ không phải là nhân viên của Quân đội, không hề nuốt lời ạ.”
Cố Niệm Chi luôn luôn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ trước mặt Hà Chi Sơ, chuyện có vô lý đến mấy cô cũng có thể tranh luận với đủ mọi lý lẽ.
“Em nhớ rồi thì tốt.” Hà Chi Sơ nhìn cô thật sâu, “Vậy chuyện đã giải quyết được chưa?”
“Giải quyết xong rồi ạ.” Cố Niệm Chi vỗ nhẹ lên cái túi nhỏ sau lưng, “Hẹn gặp lại Giáo sư Hà, em phải về đây.”
Hà Chi Sơ khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn cô và Triệu Lương Trạch đi vào thang máy.
Cửa thang máy từ từ đóng lại trước mặt anh ta, cái nút bên cạnh cửa xuất hiện một mũi tên hướng xuống dưới, số tầng bắt đầu liên tục thay đổi, nhìn thấy số tầng thành số “1”, Hà Chi Sơ mới quay người rời đi.
Anh ta đi vào văn phòng luật của mình, nhìn xung quanh một chút.
Ôn Thủ Ức đi ra từ phòng làm việc của mình, trông thấy Hà Chi Sơ tới, liền giật mình, vội giành nói trước: “Giáo sư Hà đến rồi à, hôm nay mới là mùng Hai thôi mà, sao anh lại đến đây?”
Hà Chi Sơ nhìn chằm chằm vào mắt cô ta, chậm rãi hỏi: “Cô nhận vụ gì vậy? Sao lại liên quan đến Quân đội?”
Ôn Thủ Ức cố gắng giữ bình tĩnh: “Không phải là vụ kiện, mà là một hợp đồng thương mại nhỏ thôi. Hai bên đã thỏa thuận xong, giải quyết ổn thỏa rồi ạ.”
“Vậy sao?”
Hà Chi Sơ bước nhanh vào trong, đi qua phòng khách phía trước, rẽ sang tiểu cảnh đá Thái Hồ đặt ở giữa phòng khách, đi sang một hành lang.
Ở phía bên trái hành lang chính là phòng họp mà Cố Niệm Chi và Kim Đại Trạng vừa đối đầu với nhau.
Chương Bảo Thần, Triệu Đạt và luật sư mà Triệu Đạt đưa theo vẫn chưa đi, đang căng thẳng bàn bạc với Kim Đại Trạng.
Hà Chi Sơ đứng ở cửa lặng lẽ nhìn một lúc, mới đưa tay khẽ gõ cửa mấy cái.
Kim Đại Trạng quay đầu lại. Vừa thấy Hà Chi Sơ tới, anh ta vội đẩy ghế đứng lên, đi đến bên cạnh anh ta lễ phép chào hỏi: “Chúc mừng năm mới anh Hà.”
Hà Chi Sơ “Ừ” một tiếng, lạnh lùng nhìn mấy người trong phòng họp, nói với Kim Đại Trạng: “Bảo bọn họ ra ngoài đi, năm phút nữa đến phòng làm việc của tôi, kể rõ ràng cho tôi mọi việc.”
Kim Đại Trạng vội gật đầu, đưa mắt nhìn Hà Chi Sơ đi vào phòng làm việc của anh ta, rồi quay người nói với ba người trong phòng họp: “Các anh về trước đi. Việc của anh chương cứ theo thỏa thuận mà làm. Nếu anh Triệu muốn tìm luật sư đại diện ở chỗ chúng tôi, xin hãy liên hệ với văn phòng luật của chúng tôi, ký ủy quyền cho người đại diện xong rồi chúng ta bàn tiếp. Xin lỗi tôi còn có chút việc.”
Chương Bảo Thần, Triệu Đạt và luật sư ông ta dẫn theo đành phải đứng lên xin phép ra về.
Sau đó Kim Đại Trạng lập tức đi tìm Hà Chi Sơ.
“Ngồi xuống đi.” Hà Chi Sơ đang ngồi sau bàn làm việc, chỉ vào cái ghế trước mặt, “Nói đi, chuyện là như thế nào.”
Kim Đại Trạng liền kể lại một mạch từ đầu đến cuối sự việc.
Hà Chi Sơ không nói một lời nào, nghe xong, anh ta lại lên mạng tra thông tin một lúc, mới nói: “Cũng được, anh xử lý như vậy cũng nhanh rồi, việc của chương Bảo Thần dừng ở đây thôi. Còn về Triệu Đạt, chúng ta sẽ không nhận case của anh ta nữa.”
Sau khi Kim Đại Trạng biết rõ sự việc thì cũng không có ý định tiếp nhận vụ kiện này nữa.