Cô mỉm cười trấn an anh ta, rút ra một bản báo cáo được đánh dấu đỏ từ trong tập tài liệu mình đã chuẩn bị, ngẩng đầu lên, bắt đầu tung ra bằng chứng với Kim Đại Trạng và luật sư mà Triệu Đạt đưa tới.
“Công ty Đạt Thành có tên đầy đủ là Công ty trách nhiệm hữu hạn Đạt Thành Thực Nghiệp. Theo Luật Doanh nghiệp, hình thức của Công ty này là Limited Liability Company, tên viết tắt tiếng Anh là LLC.”
“Theo định nghĩa về LLC trong Luật Doanh nghiệp, quy định số cổ đông trong Công ty không được quá năm mươi người, không được huy động vốn bên ngoài, cổ đông phải chịu trách nhiệm nhất định trong phạm vi số vốn góp vào. Cho nên, thông thường, khi Công ty xảy ra vấn đề, thiệt hại của cổ đông sẽ giới hạn trong số tiền mà họ góp vào.”
Kim Đại Trạng ôm cánh tay, con mắt sắp liếc lên đến tận trêи trần nhà rồi, vẻ mặt khinh bỉ kiểu “Tôi biết cô đang đọc thuộc lòng sách vở ra chứ gì”.
“Nhưng…”
Cố Niệm Chi chuyển hướng lời nói, lại liếc nhìn Kim Đại Trạng một cái.
Kim Đại Trạng lập tức cứng đờ người.
Từ anh ta ghét nhất chính là từ “Nhưng”!
Hừ! Đáng ghét thật! Cô nhưng cái gì, sao cô không lên chầu trời luôn đi!
Cố Niệm Chi vừa nói “Nhưng” xong, liền dừng lại một chút, thấy sắc mặt của Kim Đại Trạng và vị luật sư mà Triệu Đạt đưa tới kia cũng thay đổi, mới mỉm cười nói tiếp: “Các anh đừng quên, trong Luật Doanh nghiệp còn có quy định bác bỏ tư cách pháp nhân, thường gọi là ‘Vén bức màn che Công ty’. Nói ngắn gọn, cổ đông cũng không thể trốn trong cái vỏ bọc pháp nhân mà muốn làm gì thì làm. Nếu cổ đông lợi dụng Công ty có trách nhiệm hữu hạn để thực hiện hành vi phạm pháp, khi điều tra ra bằng chứng xác thực, cổ đông sẽ không được miễn trách nhiệm.”
“Nói cách khác, khi cổ đông lợi dụng LLC để hành động phạm pháp, cổ đông không chỉ phải chịu trách nhiệm trong phạm vi vốn góp của mình, mà còn phải lấy tài sản cá nhân của mình để chịu toàn bộ trách nhiệm nữa!”
Quy tắc này được gọi là “Xuyên phá bức màn che Công ty”.
Đầu óc Kim Đại Trạng vang lên ầm một tiếng, sắc mặt lại tím lại một lần nữa, nội tâm đang gào thét: Con mẹ nó! Sao có thể quên được trường hợp ngoại lệ này!
Mẹ kiếp! Còn có thể kiện tụng nhau một cách tử tế được nữa không đây?!
Nhưng vấn đề là, điều khoản ngoại lệ bác bỏ tư cách pháp nhân này nói thì dễ, mà để thực hiện được thì vô cùng khó khăn.
Bởi vì phải thông qua thủ tục pháp luật vô cùng phức tạp mới có thể nhận định được cổ đông đã lợi dụng LLC để thực hiện hành vi phạm pháp, chứ không phải bản thân LCC kinh doanh không minh bạch.
Quy định này rất hiếm khi được áp dụng trong thực tế, về cơ bản là không khả thi, vì vậy bị đa số luật sư xem nhẹ cũng có cái lý của nó.
Với kinh nghiệm hai mươi năm hành nghề của Kim Đại Trạng, chỉ có một lần miễn cưỡng thắng được, nhưng cả hai bên đều hao tổn quá nhiều công sức, cuối cùng được không bù nổi mất.
Bởi vậy Kim Đại Trạng chỉ thoáng sửng sốt một chút, rồi lập tức trầm mặt xuống nói: “Được rồi, trước tiên cô cứ chứng minh đương sự của tôi cố ý thông qua Đạt Thành Thực Nghiệp để thực hiện hoạt động tài chính phi pháp đi, rồi lên tòa xem Thẩm phán xử thế nào!”
Chương Bảo Thần vội nói: “Tôi chưa bao giờ làm như thế, tôi có thể thề! Rốt cuộc Đạt Thành Thực Nghiệp làm gì tôi cũng không biết, chưa từng nhúng tay vào việc quản lý kinh doanh của nó!”
“Nghe thấy chưa?” Kim Đại Trạng cười lạnh, “Đừng tưởng biết một chút điều lệ pháp luật là có thể khoa tay múa chân ở trước mặt tôi. Cô có gan thì đi kiện đi!”
Cố Niệm Chi mỉm cười, lấy ra một xấp tài liệu được đánh dấu màu xanh, đặt trước mặt Kim Đại Trạng.
“Mời Luật sư Kim xem, đây là một số hợp đồng mua bán quân nhu do Đạt Thành Thực Nghiệp ký với Bộ Quốc phòng.”
“Chỗ này là những tổn thất nghiêm trọng trong quá trình huấn luyện do sản phẩm của Công ty trách nhiệm hữu hạn Đạt Thành Thực Nghiệp cung cấp gây ra.”
“Đây là kết luận sau khi điều tra của chuyên gia bên thứ ba độc lập. Trong quá trình cung cấp hàng hóa, Đạt Thành Thực Nghiệp cố tình trộn lẫn hàng giả, hàng kém chất lượng, đứng giữa kiếm lời đút túi riêng. Từ việc buôn bán quân nhu, họ kiếm chác được khoản lợi nhuận kếch xù không minh bạch, gây ra thương tổn cho quân nhân, tạo ra tai họa ngầm cho sự an toàn của Quốc gia chúng ta.”
Sắc mặt của Kim Đại Trạng vụt biến đổi, trắng bệch như tờ giấy. Anh ta cầm lấy tài liệu Cố Niệm Chi cung cấp, lật từng tờ một, nhanh chóng kiểm tra một cách kĩ càng.
“Chỉ với những thứ này thì không thể nói đương sự của tôi phạm pháp được.” Kim Đại Trạng nhìn một lúc lâu, vẫn cố nói cứng: “Trộn lẫn hàng giả, câu nói này quá chủ quan, nếu kiện lên Tòa án, tôi cũng không tin chỉ dựa vào đó mà quan tòa lại nhận định đương sự của tôi có hành vi phạm pháp đâu.”