Nhìn gương mặt thoáng chốc đã trắng bệch ra của ông nội, Hoắc Thiệu Hằng như thấy lại hình ảnh bà nội nằm trêи giường bệnh mười mấy năm trước. Khi bà nghe tin ông không đến thăm bà, sắc mặt bà cũng lập tức trở nên tái nhợt như thế…
Thời gian xoay vần, qua nhanh như thoi đưa, lòng người đã đổi nhưng tình người không đổi.
“Ông biết tình hình nhà họ chương rõ hơn cháu. Ông cũng biết bà ta có khả năng nuốt trọn số tiền lớn như thế hay không.” Hoắc Thiệu Hằng hơi đổ người về phía trước, “Giả mạo chất lượng, tham ô, rồi khi bị thẩm tra lại mưu tính chuyển tiền ra nước ngoài, ông có biết chuyện này không?”
“Giả mạo chất lượng? Tham ô? Mưu tính chuyển tiền ra nước ngoài nữa ư?” Ông cụ Hoắc nắm chặt mép chăn, “Ông không tin… Ông không tin… Bà ấy làm gì có gan lớn như thế? Đi đường ban đêm còn sợ mà…”
“Ha ha…” Hoắc Thiệu Hằng không muốn khuyên nữa. Anh đứng lên, điềm tĩnh nhắc ông cụ Hoắc: “Ông nội, những gì cần nói cháu đã nói hết rồi, ông muốn làm gì thì làm. Ngày mai sẽ có người đến niêm phong căn hộ này. Số tiền bọn họ đã nuốt vào giờ sẽ phải trả lại, toàn bộ tài sản dưới tên chương Phong và con trai bà ta sẽ bị tịch thu, vì là tiền bẩn, cho nên bắt buộc phải truy hồi.”
Ông cụ Hoắc tức giận không biết trút vào đâu, điên lên ném hết cả chăn cả gối xuống sàn.
Ông cụ chống vào cạnh giường đứng lên, trừng mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng, quát: “Nhà bị niêm phong thì cả nhà chú ba cháu ở đâu? Ông phải dẫn chúng nó về!”
“Mặc dù cháu không có chú ba, nhưng ông muốn dẫn ai về cũng được.” Hoắc Thiệu Hằng hơi cúi người, “Đến lúc cảnh sát vào Trụ sở Bộ Quốc phòng bắt người sẽ càng hay hơn nhiều.”
“Cháu nói cái gì? Cảnh sát bắt người? Bắt ai?” Ông cụ Hoắc đã cảm thấy không đúng, “Rốt cuộc cháu đã làm gì chương Phong rồi?”
“Cháu chẳng làm gì cả.” Hoắc Thiệu Hằng phủ nhận, “Cháu chỉ nhắc nhở Ủy ban Kiểm tra Bộ Quốc phòng thẩm định lại các hoạt động kinh doanh có liên quan đến Bộ Quốc phòng thôi. Thế nhưng, có người chó cùng cắn giậu, định lén lút chuyển tiền ra ngoài.”
“Bà ấy sẽ không làm thế! Ông tin bà ấy sẽ không bao giờ làm những chuyện như thế!” Ông cụ Hoắc đã cực kì kϊƈɦ động, xỏ vội đôi dép lê, bước lên mấy bước, vung hai cánh tay: “Gọi bà ấy lên đây! Ông phải đối chất trực tiếp với bà ấy!”
“Muộn rồi ạ.” Hoắc Thiệu Hằng đi theo ông cụ Hoắc, lắc đầu, “Ban nãy cảnh sát quân sự đã tới bắt Y tá trưởng chương đi rồi.”
“Bắt đi rồi ư? Bọn họ dựa vào cái gì mà bắt người?!” Ông cụ Hoắc quay ngoắt lại, tức giận nhìn Hoắc Thiệu Hằng, “Cháu còn nói cháu không làm gì à?! Không phải do cháu thì một bác sĩ quân y như bà ấy làm sao mà phải viện đến cả cảnh sát quân sự đi bắt người?!”
Hoắc Thiệu Hằng nhún vai, “Ông nghĩ thế thì cháu cũng không còn lời nào để nói. Nhưng bà ta không phải bác sĩ quân y, chỉ là một y tá thôi, ông đừng nhớ nhầm.”
“Bác sĩ quân y với y tá thì khác gì nhau?!” Ông cụ Hoắc nổi điên, quay lại lấy áo khoác, “Ông phải đi tìm ông Quý, không thể cứ thế bắt bà ấy đi được…”
Đến nước này ông cụ Hoắc vẫn u mê không tỉnh, Hoắc Thiệu Hằng biết mình hết cách, hoặc có cách đi chăng nữa cũng không muốn dùng.
Anh sa sầm mặt đứng giữa phòng ngủ của ông cụ Hoắc, nhìn ông cụ lập cập cài cúc áo khoác rồi đi xuống nhà.
“Bố!”
“Ông nội!”
Chương Bảo Thần, chương Văn Na, chương Văn Kiệt thấy ông cụ Hoắc vịn tay vịn đi xuống thì đều nhào tới.
“Bố ơi! Mấy người lính ban nãy bắt mẹ đi rồi!” chương Bảo Thần cuống quýt nói, “Bây giờ bố đi xem tình hình thế nào được không?”
“Ông ơi! Ban nãy sợ lắm! Anh họ đâu rồi ạ? Anh ấy vừa đi lên tầng mà?”
Chương Văn Kiệt và chương Văn Na một trái một phải vây lấy ông cụ Hoắc, nói liên tục không ngừng.
Giọng bọn chúng lên lên xuống xuống nghe như tiếng một bầy ong vo ve liên tục trong tai ông cụ Hoắc.
Ông cụ Hoắc mệt mỏi xua tay, ngồi xuống ghế xô-pha trong phòng khách, cúi đầu suy nghĩ một hồi, nhìn tấm thảm trải phòng dệt bằng len lông dài thượng phẩm của Trung Đông, từ tốn nói: “Bố phải nghe ngóng rõ ràng chuyện của mẹ con đã. Còn các con…”
Ông cụ ngẩng lên nhìn bốn gương mặt lo lắng, “Các con còn chỗ ở nào khác không? Những căn nhà đứng tên mẹ con chắc đều không ở được nữa rồi.”
“Hả? Tại sao?” chương Bảo Thần thất kinh, “Tại sao không ở được? Đấy là nhà con cơ mà? Chúng con có vay ai hay thiếu nợ ngân hàng đâu!”
“… Đừng hỏi nhiều như vậy, bố hỏi các con còn chỗ ở nào khác không.” Ông cụ Hoắc sầm mặt mắng chương Bảo Thần, “Mẹ con gặp chuyện, con là trụ cột trong nhà rồi, đàn ông đàn ang đừng có run run rẩy rẩy, khóc khóc mếu mếu như thế chứ? Chẳng ra thể thống gì cả!”