Chương Phong không nhịn được gào lên: “Hoắc thiếu, cậu thật sự không sợ à? Thật sự muốn tôi phải nói mấy câu không dễ nghe à?”
Hoắc Thiệu Hằng dừng chân, anh ngẩng lên nhìn chiếc đèn chùm trong hành lang, hai tay đút túi quần, điềm tĩnh quay lại nói với chương Phong: “Bà muốn nói gì thì nói, không liên quan gì đến tôi cả.” Nói rồi anh khoát tay, gật đầu với đội trưởng đội vũ trang đang bắt giữ chương Phong, “Các anh có thể đưa bà ta đi được rồi.”
Chương Phong há miệng, định nói toạc mối quan hệ thật sự giữa mình và ông cụ Hoắc ra, nhưng lời ra đến miệng rồi bà ta nhận ra mình không thể nói được.
Hoắc Thiệu Hằng đã tỏ rõ ý định sẽ không giúp bà ta. Nếu bà ta nói ra mối quan hệ giữa mình và ông cụ Hoắc thì ảnh hưởng lên nhà họ Hoắc không lớn mà người phải chịu ảnh hưởng lớn nhất là ông cụ Hoắc.
Rất có khả năng ông cụ sẽ mất cả quân hàm và địa vị… Không có quân hàm và địa vị của ông cụ Hoắc thì bà ta lấy ông cụ làm gì nữa?
Hơn nữa, tiếng xấu của ông cụ Hoắc thì có ảnh hưởng gì đến đứa cháu là Hoắc Thiệu Hằng đâu? Chưa biết chừng không những không ảnh hưởng mà người dân lại còn đồng tình với cậu ta…
Sắc mặt chương Phong biến đổi mấy lần, khó chịu như bị ai chặn họng, nhưng bà ta không thể không câm miệng.
Cảm giác bị bức bách khiến bà ta cực kì khó chịu.
Chương Phong nghiến răng nói với chương Bảo Thần và Tiền Thạch Huệ vừa chạy theo ra ngoài: “Hai con đừng lo, đi tìm lão Hoắc ngay, ông ấy sẽ đảm bảo đưa được mẹ ra. Mẹ sẽ không sao cả.”
“Nói nhiều thế.” Một người lính vũ trang nhíu mày, lấy ra một đoạn vải có băng keo dán luôn miệng chương Phong lại, không cho bà ta lên tiếng, đồng thời úp một cái túi giấy lên che kín đầu bà ta rồi đưa bà ta ra ngoài.
Đám bạn bè khách khứa trong nhà đều ngẩn người không nói được tiếng nào.
Hoắc Thiệu Hằng từ tốn đi vào, lính công vụ túc trực bên cạnh anh, cảnh giác quan sát xung quanh.
Đám khách khứa chỉ có thể nhường đường, nhìn theo anh đi lên tầng với vẻ kính sợ.
Lúc này khách khứa trong nhà mới hoàn hồn, lập tức tản đi, rời khỏi căn hộ phức hợp của nhà họ chương.
Hoắc Thiệu Hằng không hề dừng chân, lên thẳng tầng hai mới quay lại nhìn chương Bảo Thần đang đứng sau lưng lính công vụ, nhàn nhạt hỏi: “Ông nội tôi đâu?”
“Ở… ở trong kia…” chương Bảo Thần vốn có bao nhiêu lời định nói, nhưng đứng trước mặt Hoắc Thiệu Hằng lại co rúm lại, chỉ vào căn phòng trong cùng trêи tầng hai, “Ông cụ Hoắc ở trong kia.”
Hoắc Thiệu Hằng dẫn lính đi tới.
Anh gõ cửa nhưng trong phòng không trả lời.
“Thủ trưởng, để tôi.”
Một người lính bước lên vặn tay nắm cửa. Kẹt một tiếng, cửa phòng ngủ mở ra.
Hoắc Thiệu Hằng đi vào, dặn lính công vụ: “Chờ ở đây, không được cho ai vào.”
“Rõ, thưa Thủ trưởng!”
Mấy người lính đều nâng súng đứng gác ở cửa.
Chương Bảo Thần sợ đến mức không dám thở mạnh, run run chạy xuống dưới nhà.
Chương Văn Na và chương Văn Kiệt đang ở bên cạnh Tiền Thạch Huệ, mặt người nào người nấy xám ngoét, thấy chương Bảo Thần đi xuống thì vội thì thào hỏi: “Thế nào? Đã hỏi Hoắc thiếu chưa?”
Chương Bảo Thần rầu rĩ lắc đầu, “Hoắc thiếu vào gặp ông cụ rồi.”
Trong phòng ngủ trêи tầng hai, Hoắc Thiệu Hằng đút một tay túi quần, một tay nghịch một đồng tiền vàng hình tròn, đứng trước giường ông cụ Hoắc.
Ông cụ đang nhắm mắt ngủ rất say, hơi thở nhẹ nhàng.
Hoắc Thiệu Hằng chờ một lúc, thấy ông cụ không có dấu hiệu gì là sắp dậy, cũng không gọi, một mình đứng nhìn xung quanh gian phòng.
Căn phòng rất ấm áp, Hoắc Thiệu Hằng đứng một lúc đã cảm thấy mồ hôi túa ra trêи lưng.
Anh cúi đầu nhìn ông cụ Hoắc đang đắp kín người trong tấm chăn lông vũ, lại nhìn nhiệt độ trong phòng, lắc đầu vẻ bất lực rồi mở cửa đi ra ngoài ban công.