Chương Phong dém lại chăn cho ông cụ Hoắc rồi xuống tầng ăn cơm với khách khứa của nhà mình và nhà họ Tiền.
Mọi người thấy chương Phong xuống thì vội nhường chỗ ở ghế trêи cho bà ta.
“Mời chị chương ngồi!”
“Cháu mời dì chương một ly! Chúc dì ngày càng trẻ đẹp!”
“Dì cái gì mà dì, làm chị chương già đi bao nhiêu! Thật ra nhìn chị chương thế này, nói chị chương là em gái tôi người ta cũng tin!”
“Thôi im đi! Nịnh quá đà rồi đấy!” Một người họ hàng xa bên ngoại chỉ vào người đàn ông mới ngoài ba mươi tuổi vừa gọi chương Phong là “em gái” kia, cười mắng, “Không xem mình thế nào à! Còn dám gọi chị chương là em!”
Chương Phong mỉm cười với người đàn ông ngoài ba mươi tuổi rồi ngồi ngay ngắn lại: “Mọi người cứ ăn tự nhiên nhé, tiếp đãi không được chu đáo, lần sau mời mọi người đến dinh thự nhà họ Hoắc ăn cơm.”
Đám họ hàng này mới chỉ nghe nói đến chứ chưa bao giờ đặt chân đến dinh thự nhà họ Hoắc.
Nhưng ai cũng biết đó không phải là nơi có thể tùy tiện ra vào, chỉ tính thời gian kiểm tra an ninh thôi cũng mất hơn một tiếng.
“Hả? Ý chị chương là gì? Lúc nào thì mời mọi người đến nhà họ Hoắc được?! Đấy là chỗ ở của các sếp lớn trong Bộ Quốc phòng mà… “
“Thiên cơ bất khả lộ.” chương Phong cười bí hiểm, “Được rồi, đừng hỏi tôi nữa, mọi người dạo này thế nào?”
“Công ty dạo này làm ăn thế nào?”
“Cháu thì sao? Sếp cháu có bắt nạt cháu không?”
“Con trai anh hình như sắp lên cấp ba rồi nhỉ? Định học trường nào? Trường số bốn à? Hay trường Trung học phụ thuộc R?”
Chương Phong cầm một bát tổ yến, từ từ khuấy nhưng không ăn mà hỏi han hết từng người trêи bàn ăn, rất ra dáng chủ nhà.
Mọi người cũng phục bà ta, biết bà ta có bản lĩnh, lại có người chống lưng nên ai nấy đều tán dương bà ta không ngớt.
Một bữa cơm ăn từ một giờ chiều đến bảy giờ tối mới lưu luyến từ biệt.
Nhưng mọi người còn chưa kịp đi đã nghe thấy ngoài cửa phát ra một tràng tiếng gõ ầm ầm như có người cầm búa đập, như thể muốn phá sập cánh cửa trước.
“Ai đấy? Phá làng phá xóm à!” chương Phong nhíu mày, “Bà Thường! Bà ra xem ngoài kia có chuyện gì!”
Bà Thường là bà giúp việc cho nhà chương Phong, trước đây chương Phong không hay ở đây nên bà Thường ở lại trông nhà, tiện thể quét dọn vệ sinh rồi nấu cơm ba bữa một ngày.
Bà Thường là một người phụ nữ trung niên hơn năm mươi tuổi, dáng người mập mạp, mặc một bộ quần áo đối vạt màu tím. Bà ta chạy ra mở cửa.
Cửa vừa mở, bà ta đã hét lên với người bên ngoài: “Mù đấy à! Gõ cái mẹ gì mà gõ! Biết đây là nhà ai không?! Chúng mày muốn chết đấy à!”
Không ai lên tiếng đáp lời.
Bốn người lính mặc quân phục mùa đông màu xanh sẫm, đeo găng tay trắng, trêи cánh tay có đeo phù hiệu màu đỏ, trêи vai là hàm Thiếu tá một sao hai gạch, trêи hông đeo bao súng ngắn đang nhìn bà Thường vừa ra mở cửa với ánh mắt sắc lẹm.
“Các… các người là ai? Các người muốn gì?”
Bà Thường nhìn thấy bốn sĩ quan, lập tức sợ hãi đến rụng rời chân tay.
Bà ta nghĩ mình vừa mắng sĩ quan Quân đội, lập tức đưa tay lên ôm miệng, cả người lảo đảo ngồi phịch xuống sàn.
Mọi người trong phòng nhìn lính vũ trang đứng ngoài cửa, ai nấy đều ngẩn người không biết đang xảy ra chuyện gì.
“Đây là căn hộ số 218 tòa B chung cư Xuân Huy, quận Triều Dương khu Tam Hoàn đúng không?”
Sĩ quan dẫn đầu trầm giọng hỏi, giọng nói mạnh mẽ như roi quất vào lồng ngực đau nhói.