Hoắc Thiệu Hằng đành hàm hồ thoái thác: “Tôi nói là đang cân nhắc chứ chưa có mục tiêu cụ thể.”
“Thế à…” Thượng tướng Quý gật đầu vẻ thấu hiểu, “Thiệu Hằng này, lúc trước tôi đã nói vấn đề này với cậu rồi, tổ chức rất coi trọng hôn nhân của cậu, cậu nhất định phải làm cho tốt, không được mảy may sai sót gì đâu đấy.”
Trong lòng Hoắc Thiệu Hằng hơi chững lại, nhưng ngoài mặt vẫn điềm nhiên, “Tôi biết rồi, cảm ơn Thủ trưởng đã căn dặn.”
“Tôi biết xưa nay cậu luôn nghe theo sự sắp xếp của tổ chức, nhưng hôn nhân đại sự, tổ chức cũng sẽ không bắt cậu phải lấy ai. Giờ là thời đại nào rồi, đâu có bao trọn gói đám cưới nữa đâu.” Thượng tướng Quý cười ha hả, trong giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa cứng rắn: “Nhưng không có nghĩa là cậu lấy ai cũng được, hiểu rồi chứ?”
“Rõ!”
Hoắc Thiệu Hằng lập tức trả lời.
Anh biết chỉ cần mình trả lời chậm một chút, Thượng tướng Quý sẽ nghĩ sang chuyện khác. Nhưng giờ cũng tuyệt đối không phải là lúc có thể công khai chuyện của anh và Niệm Chi.
“Cậu hiểu rồi thì tốt.” Thượng tướng Quý hài lòng gật đầu, “Hôm nay có mấy cô gái trong độ tuổi phù hợp với cậu đến đây, có Từ Phiêu Hồng, con gái của Phó Tham mưu trưởng Cục tác chiến, chính là cô bé ban nãy xin lỗi cậu đấy. Cậu xem lại cậu xem, rõ ràng trêи đường bị cô ấy chặn lại mà vẫn còn khẳng định không có chuyện này, cậu tính cho con gái nhà người ta là việc tốt, nhưng cũng đừng thô lỗ thế chứ!”
Hoắc Thiệu Hằng nhận thấy mình không biết trả lời ông thế nào, đành im lặng.
Thấy Hoắc Thiệu Hằng không phản đối, Thượng tướng Quý lại càng thấy hứng thú, “Còn con gái của Sư đoàn trưởng Sư đoàn 8 quân khu 1, cũng xinh đẹp, nhập ngũ ba năm hiện là hàm Trung uý. Một người khác là cháu gái của Phó quân khu 5, nhỏ hơn cậu bốn tuổi, tương tự với Từ Phiêu Hồng, từng tiếp xúc với cậu khi đi thực tập ở Quốc hội, rất có cảm tình với cậu. Thế nào? Có muốn làm quen không?”
Hoắc Thiệu Hằng tiếp tục cạn lời.
“Cậu có thể làm quen từng người một cũng được.” Thượng tướng Quý chỉ muốn ghép đôi ngay lập tức, “Hai chúng tôi đều thích Từ Phiêu Hồng. Cô bé đó có chí khí lắm nhé. Không chịu dựa thế trong nhà, tự mình thi vào Học viện Cảnh sát rồi chủ động trở thành một cảnh sát cấp cơ sở. Cậu nghĩ mà xem, sau này cậu lên cao rồi có một người vợ như Từ Phiêu Hồng sẽ rất được mọi người hoan nghênh.”
Nếu Hoắc Thiệu Hằng bước lên đài chính trị, trở thành những nhân vật như Thượng tướng Quý, Chủ tịch Long hay Thủ tướng Đậu thì cả anh và người nhà của anh đều sẽ bị người ta cầm kính lúp soi từng chân tơ kẽ tóc.
Cách làm của Từ Phiêu Hồng chắc chắn sẽ được nhân dân hoan nghênh. Xuất thân tốt, nhưng sẵn sàng làm việc sinh hoạt như những người bình thường.
Hoắc Thiệu Hằng cười khan hai tiếng: “Thưa Thủ trưởng, tôi muốn tự mình giải quyết chuyện này. Dù sao thì kết hôn cũng phải báo cáo và phải được phê duyệt. Đến lúc đó Thủ trưởng lại thẩm tra xem thế nào sau, có được không ạ?”
“Được chứ.” Thượng tướng Quý nghĩ thấy phải, nhưng vẫn nhắc nhở Hoắc Thiệu Hằng: “Cậu yêu ai cũng phải báo cáo, phải được Ủy ban tối cao phê chuẩn rồi mới được công khai, nghe rõ chưa?”
“Rõ, thưa Thủ trưởng.”
Hoắc Thiệu Hằng vẫn lập tức đồng ý.
Anh không đồng ý không được, làm nghề này, vì bản thân anh là người đứng phía sau cánh rèm nên các anh không được có bất kỳ riêng tư gì với Ủy ban tối cao của Bộ Quốc phòng.
Hoắc Thiệu Hằng thậm chí còn nghi ngờ Thượng tướng Quý đang thăm dò, cảnh cáo anh không được yêu Cố Niệm Chi…
Tất nhiên, anh chỉ giữ suy nghĩ này trong lòng, không nói toạc ra trước mặt Thượng tướng Quý.
Hoắc Thiệu Hằng hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của Thượng tướng Quý, nhưng anh không tán thành. Anh có suy nghĩ riêng, cũng có cách làm riêng, nhưng thời cơ chưa tới, bây giờ nói toạc ra là tự tìm đường chết.
Thế nên anh tiếp tục im lặng.
Thượng tướng Quý nói xong đứng lên dẫn anh ra ngoài, khoác vai anh tiếp tục đề cử Từ Phiêu Hồng: “Cậu cứ cân nhắc cẩn thận cô bé này đi. Cô bé ấy tốt người đẹp nết, cũng có năng lực, hơn nữa lại xinh đẹp. Tôi nghe bố cô bé nói cô bé chưa bao giờ yêu ai, là một trang giấy trắng rất thuần khiết đấy!” Hoắc Thiệu Hằng không thể im lặng được nữa, còn im lặng nghĩa là phản đối, đành nói: “Tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận, cảm ơn Thủ trưởng đã quan tâm.”
“Được!” Thượng tướng Quý vỗ mạnh lên vai anh, “Vừa khéo Tết này mọi người đều rảnh, mấy ngày nay cậu hẹn cô ấy đi ăn, đi xem phim gì đấy đi, tìm hiểu nhau một tí.”
“Mấy ngày này chắc không được.” Hoắc Thiệu Hằng từ chối một cách tự nhiên, “Tôi đang bận chuyện nhà họ chương, không có nhiều thời gian. Một lát nữa tôi còn phải đến gặp Chủ tịch Long nói rõ tình hình, nếu không khi Quốc hội chất vấn sẽ rất phiền phức.”
“Ha ha, không sao, cậu bận đến đâu thì cũng phải ăn chứ?” Thượng tướng Quý chắp tay sau lưng, cười, “Không có thời gian đi xem phim thì thôi, nhưng cậu phải mời con gái nhà người ta ăn cơm đấy. Hôm nay cậu làm người ta gượng gạo như thế cũng cần đền bù chứ.”