Hoắc Quan Thần tương đối ôn hòa với cô, đưa cho cô một phong bao lì xì, bên trong là năm tờ một trăm tệ.
“Cháu cảm ơn bác Hoắc ạ!”
Cố Niệm Chi nhìn quanh phòng khách một lượt, thấy ông cụ Hoắc đúng là không về thật, tất nhiên, người nhà họ chương cũng không ở đây.
Hoắc Gia Lan đi xuống, nhìn Hoắc Thiệu Hằng với ánh mắt phức tạp, thấp giọng nói: “Chúc anh họ năm mới vui vẻ!”
Hoắc Thiệu Hằng tùy tiện gật đầu, quay sang nói với Hoắc Quan Thần: “Bố ơi, con đi đây, còn mấy nhà bắt buộc phải sang chúc Tết nữa.”
Hoắc Quan Thần cũng biết rõ nặng nhẹ, bèn nói, “Con đi đi.” Ông ngừng một lúc rồi nói: “Mai bố sẽ đến nhà con.” Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com
“Một mình bố đi thì được.” Hoắc Thiệu Hằng vẽ rõ ranh giới cho Hoắc Quan Thần. Nếu vượt qua lằn ranh thì Hoắc Thiệu Hằng sẽ không cho ông ta cơ hội gặp lại Tống Cẩm Ninh nữa.
“Chắc chắn rồi.” Hoắc Quan Thần trả lời ngắn gọn, bắt tay con trai, “Hôm nay con còn phải đi đâu nữa?”
“Nhà Thượng tướng Quý và nhà Chủ tịch Long. Ngoài hai nhà này ra con không đi nhà nào nữa.”
Hoắc Thiệu Hằng điềm nhiên nói. Anh vẫy tay một cái, lập tức có lính công vụ mang áo khoác đến cho anh.
“Ừ, vậy hôm nay bố không đến nhà họ nữa, tách ra một chút.”
Hoắc Quan Thần và Hoắc Thiệu Hằng sắp xếp xong những nhà phải đi chúc Tết.
Ông cũng phải tới chúc tết hai nhà họ.
***
Nhà của Thượng tướng Quý nằm ở vị trí đẹp nhất trong khu chung cư của Trụ sở Bộ Quốc phòng, cũng là nơi được canh phòng cẩn mật nhất.
Hoắc Thiệu Hằng dẫn Cố Niệm Chi đến nhà Thượng tướng Quý, riêng qua cửa an ninh đã mất gần nửa tiếng đồng hồ, chủ yếu là kiểm tra Cố Niệm Chi.
Cô không phải quân nhân, thân thế lại không rõ ràng, có nhiều thứ phải kiểm tra hơn người bình thường.
Hoắc Thiệu Hằng cũng không vội, Cố Niệm Chi không vào được thì anh ở cạnh đợi cô.
Trung tá Hoàng phụ trách an ninh rất áy náy, đành đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng hoàn thành xong các hạng mục kiểm tra.
Cố Niệm Chi theo Hoắc Thiệu Hằng vào nhà Thượng tướng Quý, cô thì thầm hỏi: “Em có làm lỡ việc của anh không?”
“Không có gì, dù sao anh cũng chỉ đi có hai nhà.” Hoắc Thiệu Hằng đi rất thong thả, dẫn Cố Niệm Chi vào hành lang nhà của Thượng tướng Quý.
Từ hành lang ngoài cửa chỉ nhìn được vào đến phòng khách.
Mặc dù lúc này là hơn chín giờ sáng ngày mùng Một Tết nhưng nhà Thượng tướng Quý đã đầy chật khách khứa, đều là khách đến chúc tết.
Thượng tướng Quý là người đứng đầu của Uỷ ban tối cao Bộ Quốc phòng, lại tốt tính nên rất nhiều người muốn đến chúc Tết ông, nhưng không phải ai cũng được vào.
Cố Niệm Chi nhìn một lượt quanh phòng khách, ánh mắt cô lập tức bị một cô gái xinh đẹp mặc áo lông cừu màu trắng thu hút.
Cô gái này có vẻ quen quen.
“A, Thiệu Hằng đến rồi!”
Thượng tướng Quý nghiêng đầu nhìn sang, vẫy tay gọi anh lại.
Cô gái có vẻ quen quen đó đang ngồi trêи xô-pha đối diện Thượng tướng Quý, bên cạnh cô ta là một người đàn ông trung niên chăm chút cho cô ta từng ly từng tí.
Cuối cùng Cố Niệm Chi cũng nhớ ra, cô gái này chính là cô cảnh sát thực tập đã bắt họ dừng lại ngày hôm qua.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn một lượt mọi người trong phòng khách rồi điềm tĩnh đi đến gặp Thượng tướng Quý, nói: “Chúc Thượng tướng Quý năm mới vui vẻ!”
Cố Niệm Chi không chờ Hoắc Thiệu Hằng phải nhắc, đã rất ngoan ngoãn nói với Thượng tướng Quý: “Chúc Thượng tướng Quý năm mới vui vẻ ạ!”
“Ừ ừ, bác chúc Niệm Chi năm mới vui vẻ nhé!” Thượng tướng Quý vừa nói vừa đưa lì xì cho Cố Niệm Chi: “Mấy năm không gặp cháu, không ngờ gặp lại cháu đã lớn thành thiếu nữ rồi đấy.”