Trong văn phòng Tổng Giám đốc tại tòa nhà quản lý của khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong, tên đầu sỏ Dương Đại Vĩ nhìn đồng hồ bấm giây, cầm bộ đàm trong tay, vừa mới nghe đàn em kêu thảm thì sắc mặt sa sầm, hùng hổ quát: “Con mẹ nó! Lão Bát bị người ta giết chết rồi!”
“Đại ca! Đại ca! Đám cảnh sát kia biết nơi này xảy ra chuyện rồi!” Dương Đại Vĩ vừa dứt lời, một gã đàn ông cả người ướt như chuột lột đã phá cửa xông vào, một tay cầm súng bắn tỉa, một tay ôm vai sũng máu, nhuộm đỏ cả lớp găng tay da.
Đây chính là tên cướp lãoThất đã bắn lén cảnh sát trên đường tiến vào khu nghỉ dưỡng.
“Cảnh sát cũng biết rồi?!” Dương Đại Vĩnhướng mày: “Báo cho người của chúng ta, mau bắt ba sinh viên kia đến, chúng ta lên đường!”
Vốn dĩ bọn chúng còn tính thong thả đối phó, nhưng bây giờ cảnh sát đã ập đến nhanh như vậy, nếu chúng không chạy ngay chắc chắn sẽ bị người ta bắt mất…
“Em đi ngay đây!” Lão Tam canh ở văn phòng Tổng Giám đốc với Dương Đại Vĩ tức tốc cầm súng, dẫn người lao ra.
Lúc đi qua phòng họp lớn, bọn chúng nhìn vào bên trong một chút.
Tất cả các nhân viên của khu nghỉ dưỡng đều bị chúng đánh thuốc, giờ đã ngất hết, đang nằm ngáy o o dưới sàn.
Cửa ra vào của phòng họp đã bị bọn cướp khóa ngoài, còn gài thêm một cây gậy sắt, dù người bên trong có tỉnh lại cũng không sợ bị quấy rầy.
…
Trong Thanh Phong Uyển, Cố Niệm Chi đợi gần nửa tiếng nhưng không thấy anh Lý về tìm mình. Mỗi lúc, lòng cô lại căng thẳng và khó chịu hơn.
Mai Hạ Văn khoanh tay đứng trước cửa sổ, nhìn màn mưa dày đặc bên ngoài, đôi đồng tử sau gọng kính vàng vắng lặng, không có ánh sáng.
Tráng Sĩ mặc áo mưa vào, ra cửa sau của Thanh Phong Uyển xem xét động tĩnh bên ngoài. Khi thấy hai gã cầm súng vội vã chạy qua từ khe cửa, anh ta hoảng sợ tới mức chân tay mềm nhũn.
Đợi hai người kia đi xa, anh ta mới thở hổn hển chạy về, hạ giọng nói với Mai Hạ Văn: “Lớp trưởng, có hai người đi về phía Minh Nguyệt Các, tớ thấy bọn họ đều cầm súng!”
“Tiêu rồi, có phải bọn họ định ra tay không? Chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngồi chờ chết?!” Yêu Cơ ôm đầu, ra sức lắc mạnh: “Không được không được! Tớ còn chưa sống đủ, không thể chết như vậy được!”
“Đương nhiên không thể ngồi chờ chết.” Cố Niệm Chi đứng trước cửa sổ chợt quay đầu lại, ánh mắt nặng nề lướt qua từng gương mặt trong phòng.
Đôi mắt của Cố Niệm Chi vốn to tròn đen láy, lúc này dưới ánh đèn, đôi đồng tử thăm thẳm càng sáng rõ lạ thường, như thể sâu trong đáy mắt ấy có hai ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt.
Chính điều đó đã khích lệ mọi người.
“Em muốn làm gì?” Mai Hạ Văn nhìn sang, ánh mắt vẫn luôn bị cô thu hút.
Không rõ vì sao, dung nhan như hoa như ngọc với biểu cảm vô cùng sống động kia luôn có thể lơ đãng len lỏi vào thâm tâm cậu ta.
Cố Niệm Chi mặc áo mưa giấy dự bị trong phòng vào, nhìn đèn lồng sáng rỡ trên đỉnh đầu rồi cười nói: “Em phải đi ngắt cầu dao.”
Chỉ trong bóng tối mới dễ đục nước béo cò.
Làm vậy vừa có thể khiến đối phương không chiếm được lợi thế, lại thu hút được sự chú ý của các vị khách khác trong khu nghỉ dưỡng.
Cố Niệm Chi không tin đám cướp kia có gan giết hết người trong khu nghỉ dưỡng này.
Nếu bọn chúng có gan đó, đã chẳng phải chuốc thuốc mê đám sinh viên ở Minh Nguyệt Các.
Những người trong phòng đều là người thông minh, lập tức hiểu được ý của cô.
Mai Hạ Văn lập tức đề nghị: “Để anh đi, anh biết cầu dao ở đâu.”
“Em đi với anh nhé, em rành việc ngắt cầu dao lắm.” Cố Niệm Chi chớp mắt nhìn Mai Hạ Văn, lòng bàn tay đã rịn ra chút mồ hôi, không giấu nổi sự hưng phấn.
Biết cầu dao ở đâu chưa chắc đã biết ngắt nó thế nào!
Vả lại, hệ thống điện bây giờ phức tạp hơn trước kia nhiều, mức độ bảo vệ cũng mạnh lên không ít.
Người chưa được huấn luyện rất khó để ngắt cầu dao thành công một nơi lớn như khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong chỉ với lần thử duy nhất.
Còn Cố Niệm Chi vốn ở tác chiến đặc biệt hai năm. Nhìn các chiến sĩ huấn luyện, cô cũng ngứa tay thử làm mấy lần.
Chính bọn họ đã cố tình trêu Cố Niệm Chi bằng cách dạy cô làm mấy việc phá hoại đồ đạc như ngắt cầu dao…
Mai Hạ Văn: “… Được!” Cậu ta cũng mặc áo mưa, rồi lao vào màn mưa xối xả với Cố Niệm Chi.
Mai Hạ Văn đã tới khu nghỉ dưỡng này rất nhiều dịp, có một lần đi theo các bậc cha chú trong nhà đến đây và trở thành khách quý của Tổng Giám đốc Phó.
Sếp Phó đã từng đích thân đưa bọn họ đi tham quan khắp khu nghỉ dưỡng. Mai Hạ Văn nhớ lúc ấy họ có đi qua một nơi mà vị Tổng Giám đốckia giới thiệu là phòng phân phối điện…
Phòng phân phối điện có toàn bộ cầu dao của khu nghỉ dưỡng nên họ không đi vào.
Dù đã hai năm trôi qua, nhưng ký ức này vẫn còn đọng lại trong tâm trí Mai Hạ Văn.
Cậu ta lần theo phương hướng trong trí nhớ, dẫn Cố Niệm Chi đến phòng phân phối điện.
Trong đêm mưa to, đường thật không dễ đi.
Hai người họ nắm tay nhau, bước thấp bước cao đi đến bậc thềm của phòng phân phối điện.
Cửa lớn đóng chặt, có ánh đèn hắt ra từ khe cửa.
Mai Hạ Văn bước đến nhòm qua khe cửa, vô cùng kinh hãi: “Bên trong không có người!”
Bình thường phòng phân phối điện phải có người trực liên tục 24/24.
Ánh mắt của Cố Niệm Chi hơi dao động, cô đẩy Mai Hạ Văn ra: “Để em.”
Tay cô cầm chặt món đồ trang sức nhỏ không đáng chú ý trên chùm chìa khóa, cầm ổ khóa và tra món đồ kia vào.
Thật ra món đồ trang sức bé xíu này là dụng cụ mở khóa được Âm Thế Hùng tặng cô vào dịp sinh nhật.
Tay Cố Niệm Chi lựa theo từng khấc lò xo bên trong ổ khóa, sau khi xoay nhẹ mấy lần, khóa cửa kia mở “cạch” một tiếng.
Mai Hạ Văn khẽ giật mình: “Sao em mở được?”
“Đây là bí mật của em…” Cố Niệm Chi nháy mắt với Mai Hạ Văn, gương mặt tinh tế tựa như đóa quỳnh hiếm thấy trong đêm mưa, mỹ lệ không gì sánh được. Vì nét ngọc kia quá hấp dẫn ánh nhìn, khiến kẻ si tình dõi theo chẳng dám chớp mắt, sợ vẻ đẹp này chỉ thoáng qua rồi vụt mất, cuối cùng chẳng thể ngắm nhìn một lần nữa.
Đầu Mai Hạ Văn quay cuồng, không thể nghĩ được gì, chỉ biết chăm chú nhìn theo Cố Niệm Chi, nghe giọng nói ngọt bùi đầy đê mê bên tai, và ngẩn người đứng canh ngoài cửa cho cô.
Lúc này, Cố Niệm Chi nói gì, cậu ta làm cái đó, hoàn toàn không kiểm soát được.
Cố Niệm Chi cũng lấy làm lạ, tuy nhiên cô chẳng nghĩ được nhiều, chỉ nhanh chóng lách mình đi vào.
Trong phòng phân phối điện có rất nhiều công tắc và bộ phân phối điện, còn có cả công tắc cầu dao.
Quả thật, nếu chỉ có mình Mai Hạ Văn đến đây chưa chắc đã tìm được đâu là công tắc của cầu dao tổng, ngắt bừa sẽ chỉ khiến mấy tên cướp kia cảnh giác hơn thôi.
Cố Niệm Chi đảo mắt quanh phòng phân phối điện một vòng, không bao lâu sau ánh mắt cô đã dừng lại trên một khung kính cỡ trung bình trên tường phía Bắc.
Nhìn đường dây và lồng chụp bên trong, chắc hẳn đây là cầu dao tổng.
Cố Niệm Chi nhanh chóng đi qua xem kỹ một chút.
Sau khi quan sát tỉ mỉ, cô phát hiện trên ổ khóa bên ngoài của khung kính có nối một dây điện. Mặc dù, loại khóa này không thể dùng dụng cụ vừa rồi để cậy mở, nhưng xung quanh đó không có mạch điện nào nối đến khung kính của cầu dao tổng.
Cố Niệm Chi nhìn thêm chốc lát, sau đó đảo một vòng khắp phòng phân phối điện, cuối cùng đưa ra quyết định. Cô cầm cây búa trong hộp dụng cụ có sẵn trong phòng, đập mạnh vào khung kính kia.
Choang!
Khung kính vang lên tiếng vỡ nát, đồng hồ đo và cầu dao tổng bên trong lập tức lộ ra.
Thứ gì cũng vậy, muốn dựng lên thì khó, nhưng muốn phá bỏ lại rất dễ.
Cố Niệm Chi lấy bút cách điện trong hộp dụng cụ ra, đâm lung tung vào đồng hồ đo, khiến nó tóe ra những tia lửa dữ dội.
Vài tiếng nổ bụp bụp vang lên.
Đèn trong phòng phân phối điện nhấp nháy mấy lần rồi tắt hẳn.
Đèn trong cả khu nghỉ dưỡng tắt đi như hiệu ứng gợn sóng, từng lớp từng lớp lấy phòng phân phối điện làm trung tâm, lan ra bên ngoài.