Cố Niệm Chi mỉa mai Tiền Thạch Huệ, cố ý không thèm nhìn thẳng vào bà ta.
“Cô mới rửa tiền bẩn! Cả nhà cô đều rửa tiền!”
Tiền Thạch Huệ tức quá chỉ muốn nhảy lên xé xác Cố Niệm Chi.
Bà ta vốn coi thường Cố Niệm Chi, không ngờ lại bị con bé mồ côi này hạ nhục.
Bà ta có thể nhịn Hoắc Thiệu Hằng, có thể nhịn Triệu Lương Trạch, nhưng vì sao lại phải nhịn Cố Niệm Chi?!
“Tôi chỉ nói thế thôi mà, bà phản ứng quá lên làm gì? Hay là bị tôi nói đúng rồi? Ái chà chà! Hay tôi vừa bất cẩn nói toạc sự thật ra rồi thế?!”
Cố Niệm Chi ôm miệng cười, chiếc đồng hồ BVLGARI trêи cổ tay đón ánh sáng vẽ một đường chói loà mắt của Tiền Thạch Huệ.
“Tôi đã bảo là mua từ trước!” chương Bảo Thần trừng mắt nhìn Tiền Thạch Huệ bảo bà ta im mồm, “Khi đó giá nhà mới có một hai nghìn tệ một mét vuông, ai bảo các người không mua cho sớm?”
Hoắc Thiệu Hằng từ tốn gật đầu với chương Bảo Thần: “Mua từ trước à? Giá nhà một hai nghìn tệ một mét vuông là từ bao nhiêu năm trước?”
“… Khoảng hai mươi năm trước.” Triệu Lương Trạch ngẫm nghĩ rồi trả lời, “Hoặc còn sớm hơn ấy nhỉ?”
“Thế thì lạ đấy. Toà nhà Xuân Huy quận Triều Dương mới xây ba năm trước, chung cư Bảo Long của quận Tri Xuân cũng phải đến năm ngoái mới hoàn tất thi công. Ông thử nói xem, ngày trước ông mua nhà là mua ở đâu? Chỗ đó không có di dời đâu nhé.”
Chương Bảo Thần bị lời của Hoắc Thiệu Hằng làm cho tức tím mặt, ấp úng mãi không nói được lời nào nữa.
Bị bắt quả tang nói dối thế này, con mẹ nó chứ, lúng túng không đỡ được.
“Đừng nói chuyện với nó nữa, không nghĩ xem nó làm nghề gì à!” Ông cụ Hoắc đứng lên, “Chúng ta đi thôi! Nó không cho mọi người về nhà họ Hoắc thì tôi đi theo mọi người!”
Chương Phong nghe vậy lập tức vui mừng.
Chỉ cần ông cụ Hoắc đi cùng, còn sợ sau này không về được nhà họ Hoắc hay sao?
“Được, lão Hoắc, ông về nhà chúng tôi đi.” chương Phong vội đỡ ông cụ Hoắc, “Chúng ta ăn cơm tất niên ngoài ban công.”
Ông cụ Hoắc hừ một tiếng, dẫn chương Phong đi thẳng ra khỏi nhà Hoắc Thiệu Hằng.