Nhưng trường hợp của chương Bảo Thần thì không giống.
“Có nghĩa là, ông định coi tất cả mọi người đều là đồ ngu sao?” Hoắc Thiệu Hằng ung dung nói, giọng nói rất bình thản, để tránh làm cho ông cụ Hoắc bị kϊƈɦ thích quá nặng nề, “Kết hôn với Y tá trưởng chương, sau đó nói con trai ruột của mình là con riêng của người khác, rồi sau đó lại đổi họ để trở thành người thừa kế hợp pháp của ông à?”
Đây đúng là một lằn ranh không thể bước qua được.
Ông cụ Hoắc bị hỏi tới cứng họng, ngón tay không thể khống chế được mà run lên.
Ông cụ nhìn sang chương Phong, thấy bà ta cúi đầu, không nói tiếng nào tựa bên cạnh mình, lại nhìn tóc mai đã hoa râm của bà ta. Ông cụ thở dài một tiếng, quay đầu nói với Hoắc Thiệu Hằng, “Ừm, chuyện này, chỉ cần cháu không nói, ông không nói, mọi người cũng sẽ không nghĩ nhiều.”
“Không thể nói như thế được.” Hoắc Thiệu Hằng duỗi một ngón tay ra, gõ gõ trêи bàn, “Ông nội, ông đừng cố quá như thế. Rất nhiều chuyện, ông có thể làm, nhưng không thể nói. Còn có một số chuyện, ông có thể nói, nhưng lại không thể làm. Ví dụ như chuyện con riêng của ông chẳng hạn, ông không kết hôn, không nhận chú ấy, tất cả mọi người sẽ coi như không biết. Nhưng một khi ông kết hôn, chú ấy đổi họ…”
“Vậy thì sao? Ông nói nó không phải con ruột của ông còn không được sao?!”
Ông cụ Hoắc tức giận rống lên một tiếng, trừng mắt phẫn nộ nhìn Hoắc Thiệu Hằng.
“Đương nhiên không được.” Hoắc Thiệu Hằng kiên quyết phản đối, “Nếu như ông ta thật sự không phải con ruột của ông, vậy ông kết hôn với Y tá trưởng chương tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.”
Chương Phong nghe đến đó, trái tim đang đập thình thịch bỗng chìm xuống dưới, không kìm lòng được, bỗng nắm thật chặt cánh tay ông cụ Hoắc.
Con trai ruột thịt, lại thành trở ngại cho việc kết hôn của bọn họ ư? Trêи đời này có đạo lý nào như vậy không? chương Phong tức giận đến ngứa cả răng…
Ông cụ Hoắc vỗ vỗ tay bà ta an ủi.
Lại nghe thấy Hoắc Thiệu Hằng nói tiếp, “… Nhưng chú ấy lại đúng là con ruột của ông. DNA đã sớm được kiểm tra từ xưa, vừa rồi lại lấy máu, có thể kiểm tra lại bất kỳ lúc nào. Cho nên, chuyện này ông có muốn giấu, căn bản cũng không thể nào giấu được.”
Sắc mặt âm trầm của ông cụ Hoắc trở nên tái nhợt.
“Dưới tình hình này, nếu như ông cứ nhất quyết muốn kết hôn, cũng đồng nghĩa với việc sẽ thông báo cho thiên hạ biết, hơn bốn mươi năm trước, ông đã có lỗi với bà nội. Hơn nữa, khi đó, chương Phong và ông đều đang là Quân nhân, bà ta phá vỡ gia đình quân nhân, đồng thời còn sinh con khi chưa lập gia đình, đó là vấn đề chính trị. Ông là người vượt quá giới hạn trong hôn nhân, hơn nữa còn nuôi con riêng, tội lỗi còn nghiêm trọng hơn. chương Bảo Thần cùng với chương Văn Na và chương Văn Kiệt, chính là bằng chứng cho việc ông đã cùng với bà ta phá vỡ gia đình quân nhân.”
Hoắc Thiệu Hằng gác chân lên, hai tay khoanh lại trước ngực, lẳng lặng đưa mắt nhìn bọn họ.
Chương Phong và chương Bảo Thần, Tiền Thạch Huệ đều đã hóa đá, không nói được nên lời.
Họ giống như bị ép tới vách núi vậy, hoặc là nhảy xuống rồi chết, hoặc là, chờ bị dã thú nhào tới từ phía sau cắn chết.
Thật đúng là tiến cũng chết, mà lui lại cũng chết, lên trời xuống đất, đều không có đường sống cho bọn họ…
Chương Phong cũng không nhịn được nữa, òa một tiếng gục đầu vào vai ông cụ Hoắc khóc nức nở, nghẹn ngào nói, “Lão Hoắc, đều là lỗi của tôi! Là tôi sai lầm! Tôi lén lút sinh con ra, ông căn bản không hề biết rõ tình hình! Tôi cũng chưa từng có ý muốn phá vỡ hôn nhân giữa ông với bà Tạ!”
Thời gian đó, đúng là Hoắc Học Nông không hề biết lần ấy đã khiến cho chương Phong có con.
Sau đó, chương Phong xin nghỉ phép một năm, sau khi trở lại, vẫn không có khác biệt gì so với trước kia, mặc dù có thể là mức độ chăm sóc ông ta càng tận tâm hơn so với trước kia. Khi Tạ Tư Nghiên vợ của Hoắc Học Nông còn sống, tình cảm hai vợ chồng rất tốt, Hoắc Học Nông của năm ấy cũng không để chương Phong ở trong lòng.
Ông ta có tình cảm với bà ta, là sau khi Tạ Tư Nghiên qua đời. Mười mấy năm qua, họ chung đụng ở bên nhau mới khiến cho tình cảm càng thêm nồng đậm.
“Mặc dù bà không nói cho tôi, nhưng tôi vẫn cảm ơn bà đã sinh ra Bảo Thần.” Ông cụ Hoắc cảm động nắm chặt tay chương Phong, “Đừng khóc, nếu như đã thế này, quả thật tôi cũng nợ mẹ con bà một câu công bằng.”
Sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng càng trở nên hờ hững hơn. Anh ngồi thẳng người, nhìn chương Phong đang thút thít nói từng câu từng chữ, “Y tá trưởng chương, bà có dám thề là bà chưa từng có ý muốn phá vỡ hôn nhân giữa ông nội và bà nội tôi hay không?”
Chương Phong lau nước mắt, nghiêm túc nói, “Hoàn toàn chính xác là không có. Tôi có thể dùng quân hàm của tôi để thề.”
Hoắc Thiệu Hằng bật cười, “Thà bà dùng sức khỏe của con trai với cháu trai mình mà thề, tôi còn có thể tin hơn mấy phần.”
“Cậu có ý gì?” chương Phong biến sắc mặt trong nháy mắt, “Thiệu Hằng, tôi biết cậu thân thiết với bà Tạ, tôi không trách cậu. Cậu không coi tôi là bà nội kế cũng không quan trọng, nhưng cậu đừng có kéo con trai và cháu trai tôi vào.”