Ông cụ Hoắc cau mày nhìn Hoắc Thiệu Hằng, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Hoắc Thiệu Hằng quyết đoán tự nhiên, bất chấp chuyện cá nhân, tác phong máu lạnh như thế này của anh quả thật không phụ sự mong đợi của mọi người. Thế nhưng, khi thấy anh xử sự không kể người thân như vậy, trong lòng ông cụ Hoắc lại chẳng thể vui vẻ nổi.
Lúc đầu ông ta có hai người con trai, sau đó người con cả là Hoắc Quan Nguyên mất, chỉ còn một người là Hoắc Quan Thần, may mà chương Phong lại sinh cho ông ta một đứa con trai là chương Bảo Thần.
Đứa con trai này từ nhỏ đến lớn, ông ta đều không phải hao tổn chút tâm sức nào, thậm chí là còn không biết tới sự tồn tại của nó. Tới khi chương Phong đưa tới trước mặt ông ta, khi ấy chương Bảo Thần đã sớm kết hôn sinh con rồi.
Ông ta gần như không phải trả cái giá gì, tự nhiên có một đứa con trai, cộng thêm cả một đứa cháu trai, một đứa cháu gái. Khi đó chương Văn Na và chương Văn Kiệt, một người sáu tuổi, một người bốn tuổi, đúng cái tuổi vô cùng đáng yêu và hồn nhiên.
Ông cụ Hoắc chỉ cảm thấy mình chưa làm tròn trách nhiệm người bố, tới bây giờ cũng không thể khiến cho đứa con trai này nhận tổ quy tông. Bởi vậy, ông cụ vô cùng áy náy với chương Bảo Thần, lại càng yêu chiều chương Văn Kiệt và chương Văn Na hơn.
Ông ta thật sự hy vọng Hoắc Thiệu Hằng có thể tôn kính chương Bảo Thần như một người chú, yêu thương chương Văn Na và chương Văn Kiệt như những người em họ, quan tâm dìu dắt bọn họ.
Nhưng xem tình hình trước mắt, niềm hy vọng này của ông ta cũng không đạt được rồi.
Chương Phong bị trói tay, vô cùng khổ sở nhìn ông cụ Hoắc một cái rồi nói, “Lão Hoắc, ông để cho chúng tôi về nhà đi. Còn tranh thủ kiểm tra cho Văn Na và Văn Kiệt xem thế nào nữa, có gì bất trắc cũng có thể kịp thời cứu chữa.”
Một câu nói ẩn giấu cả gươm giáo gậy gộc, Hoắc Thiệu Hằng không để ý tới bà ta, nhưng Cố Niệm Chi lại cảm thấy rất khó nghe.
Cô khoanh tay, ngẩng đầu nhìn trần nhà, cất tiếng lạnh nhạt nói, “Vệ binh của chúng tôi đều trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, chỉ đánh ngất xỉu phòng ngừa bọn họ chạy loạn mà thôi, bà cần gì phải bé xé ra to như thế chứ?”
Chương Phong nhíu mày, quay đầu sang nhìn chương Văn Na và chương Văn Kiệt đang nằm trêи đất nói tiếp, “Từ nhỏ Văn Na và Văn Kiệt đã được nuông chiều, có bao giờ phải trải qua chuyện thế này chứ? Tôi thật sự sợ hai đứa nó sợ hãi quá độ lại sinh bệnh.”
“Đã yếu đuối như thế, gió thổi một cái liền sinh bệnh thì đêm hôm mùa đông khắc nghiệt thế này nên ở trong nhà đừng có ra ngoài. Sắp sang năm mới còn cứ chạy sang nhà người khác để bị đòn thì trách được ai chứ?”
Cố Niệm Chi bất mãn lại nói một câu.
Chương Phong thấy Hoắc Thiệu Hằng không nói câu nào, để mặc Cố Niệm Chi đấu võ mồm với mình, trong lòng bà ta rất không vui. Có điều, bà ta vốn rất tốt nhịn, xưa nay không tranh chấp với người khác. Nhưng bà ta cũng không phải cái bánh bao, bị người khác chỉ chó mắng mèo cũng có thể coi như không nghe thấy được.
Tức giận hồi lâu, cuối cùng bà ta đáp trả một tiếng, “… Nhà này họ Hoắc, xin hỏi cô Cố là họ gì?”
Cố Niệm Chi cười phì một tiếng.
Đúng là ngủ gật được người đưa gối đầu, đang muốn vả mặt thì có người giơ mặt ra cho đánh.
Cô nhướng mày nhìn về phía chương Phong, hỏi ngược lại, “Bà còn biết nhà này họ Hoắc sao? Xin hỏi… bà là ai? Bà họ gì nhỉ?”
Đây là lần đầu tiên Cố Niệm Chi gặp chương Phong. Trước đó, cô cũng không biết thân phận địa vị của bà ta, chỉ cần là người nhà họ Hoắc, Hoắc Thiệu Hằng đều đã giới thiệu qua với cô, nếu như không đề cập tới, vậy chắc chắn không phải là người nhà họ Hoắc.
Cho nên cô mới dám nói như vậy.
Kết quả là lời này của cô thật sự đã chọc vào chỗ đau trong lòng chương Phong.
Nếu như nói đời này của chương Phong có gì tiếc nuối thì chính là chuyện bà ta không thể quang minh chính đại đi bên cạnh ông cụ Hoắc, dùng họ Hoắc của ông ta…
“Cô quản cả việc tôi họ gì sao? Dù sao cũng danh chính ngôn thuận hơn với cô.”
Cuối cùng chương Phong cũng không nhịn được nữa, lạnh như băng đáp lại một câu.
Cố Niệm Chi không biết người phụ nữ trung niên vẫn còn giữ được sự thướt tha này có lai lịch thế nào. Có điều, thấy bà ta tương đối thân thiết với ông cụ Hoắc, lại còn có thùng thuốc, trong lòng cô thầm đoán có lẽ bà ta là bác sĩ riêng của ông cụ, cho nên cô sáng suốt ngậm miệng, không nói gì thêm.
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng lại nhìn sang, bình tĩnh ngồi trêи ghế xô-pha, không hề thay đổi sắc mặt nói, “Bà ta họ chương, tên là Phong, là y tá nhà anh. Xin hỏi cái danh chính ngôn thuận mà bà nói là ý gì?”
“Mẹ… Mẹ đừng nói nữa, cãi thắng con nhóc đó cũng có ý nghĩa gì đâu?”
Chương Bảo Thần tới bên cạnh chương Phong, dùng chân đụng nhẹ vào giày chương Phong.
Cố Niệm Chi nhìn chương Bảo Thần một cái, còn cả chương Văn Na và chương Văn Kiệt ở cửa, rồi lại nhìn sang chương Phong. Đột nhiên cô hiểu ra hết, hít ngược vào một hơi lạnh.