“Trong bếp vẫn còn, em ăn hết lại lấy thêm.” Âm Thế Hùng thấy Cố Niệm Chi không coi nặng chuyện này nên anh ta cũng không hỏi tiếp, cùng pha trò với Triệu Lương Trạch. Cố Niệm Chi cũng ngẫu nhiên đùa cùng mấy câu.
Trong phòng ăn đầy tiếng cười nói, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
***
Lúc này, trong căn biệt thự của họ Hoắc ở Đế đô lại yên tĩnh một cách không bình thường, không hề giống không khí ngày Tết.
Hai chị em chương Văn Na và chương Văn Kiệt ở im trong phòng không dám ra, chỉ dám dùng điện thoại gửi tin nhắn liên lạc với nhau.
Chú chương và thím chương túc trực ở phòng làm việc của ông cụ Hoắc. Một người đang bê trà đưa nước cho ông cụ, một người khác thì cung kính đứng sau lưng một người phụ nữ trông vẫn còn rất thướt tha.
Người phụ nữ này đã qua sáu mươi tuổi, mặc một chiếc áo Khổng Tước truyền thống bóp eo với hàng khuy tròn, phía dưới là một chiếc quần dài may đo. Kể cả đang ở trong phòng nhưng bà ta cũng vẫn đi một đôi giày da mũi nhọn.
Khuôn mặt bà ta trắng nõn, nhìn trông cũng đã có tuổi rồi. Những vết chân chim dày đặc nơi khóe mắt dù có dùng phấn cũng không giấu được, toàn bộ lông mày bị nhổ hết rồi dùng bút vẽ lại một cách tinh tế, mí mắt đã xăm viền khiến cho hình dáng đôi mắt được tôn lên rất nhiều.
Hàng mi dài, đôi mắt tinh tế, sống mũi thẳng tắp, miệng hoa anh đào nhỏ nhắn. Mặc dù đã lớn tuổi, nhưng vẫn có thể nhận ra được khi bà ta còn trẻ chắc chắn cũng là một mỹ nữ.
Bà ta ngồi bên cạnh cụ Hoắc, đang nhỏ nhẹ khuyên nhủ, “Lão Hoắc, đây là năm đầu tiên Thiệu Hằng ăn Tết ở dinh thực của cậu ấy, về tình có thể hiểu được, ông đừng nóng giận. Bữa cơm tất niên đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.”
“Tiểu chương, bà đừng luôn nói tốt cho nó như thế.” Ông cụ Hoắc thở phì phò đập mạnh xuống bàn, “Sáu năm không về nhà ăn Tết! Trước kia, tôi coi như nó chấp hành nhiệm vụ, không trách nó. Nhưng năm nay thì sao? Năm nay nó ở ngay tại Đế đô, vậy mà ngay cả mặt cũng không thấy! Nó không coi cái nhà này là nhà nữa sao?!”
Hoắc Quan Thần đứng trước mặt ông cụ Hoắc, nhíu mày nói, “Bố đừng nóng giận, hay là lại gọi điện cho nó?”
Người phụ nữ vừa an ủi cụ Hoắc chính là chương Phong, y tá trưởng của ông cụ Hoắc. Bà ta nhỏ hơn cụ Hoắc tám tuổi, năm nay đã hơn sáu mươi. Có điều, bà ta chăm sóc rất tốt, vẫn luôn theo cụ Hoắc sống an nhàn, sung sướиɠ nên nhìn cũng chỉ như năm mươi tuổi thôi.
Chú chương chính là con trai chương Bảo Thần của bà ấy. Lúc này, ông ta đang châm một tách trà cho ông cụ Hoắc, ngẩng đầu lên nói với Hoắc Quan Thần, “Anh Hai, bên phía Thiệu Hằng cũng có chỗ khó. Bây giờ chị Hai, à, không, chị Tống đang ở bên kia, cậu ấy cũng không thể để chị ấy ở đó một mình được.”
Nhắc tới Tống Cẩm Ninh, ông cụ Hoắc càng tức giận hơn. Ông cụ đứng bật dậy từ chỗ ngồi, cáu tiết mắng mỏ Hoắc Quan Thần, “Xem cái chuyện tốt anh làm đi! Lúc trước tôi đã khuyên anh đừng có ly hôn, nhưng anh thì sao, cứ nhất định phải ly hôn! Giờ thì thế nào? Hối hận không?!”
Không chỉ không còn Tống Cẩm Ninh mà còn đính hôn với một tội phạm giết người là Bạch Cẩn Nghi nữa. Thật đúng là chẳng ra thể thống gì cả!
Cụ Hoắc vẫn không thể nào nguôi giận từ sau khi Bạch Cẩn Nghi bị định tội. Nếu không có một nhân tài mới nổi như Hoắc Thiệu Hằng chống đỡ, chắc chắn nhà họ Hoắc sẽ thật sự trở thành đối tượng chê cười trong giai cấp thượng lưu ở Đế đô mất.
Giờ có Hoắc Thiệu Hằng nên mới không ai dám ho he tỏ thái độ gì với nhà họ Hoắc.
“Lão Hoắc, ông đã hứa với tôi là sẽ từ từ nói chuyện rồi mà. Cứ tức giận thế này, huyết áp lại tăng cao nữa. Hôm nay ông đã uống thuốc hạ huyết áp chưa?”
Chương Phong đỡ ông cụ Hoắc từ từ ngồi xuống, không ngừng khẽ vuốt ngực ông ta cho thuận khí.
Mí mắt Hoắc Quan Thần cũng không nhấc lên, lạnh lùng nói, “Con đi gọi điện cho Thiệu Hằng.”
Ông ta xoay người rời đi. Khi kéo cửa thư phòng ra, ông ta lại trông thấy Hoắc Gia Lan đang kéo một chiếc vali hành lý, mặc áo khoác, đội mũ lông đứng ở cửa phòng. “Chú Hai ạ.” Hoắc Gia Lan gật nhẹ đầu với ông ta, giọng nói có chút nghẹn ngào, “Anh họ không về nhà là vì cháu, bây giờ cháu sẽ đi. Chú gọi điện cho anh họ, cứ nói rằng cháu đã đi, anh ấy sẽ trở về ăn Tết thôi.”
Nghe những lời Hoắc Gia Lan nói, mọi người trong phòng làm việc đều cảm thấy hơi gượng gạo.
Đúng vậy, Hoắc Gia Lan đối xử với Tống Cẩm Ninh như thế, Hoắc Thiệu Hằng có thể tử tế bình thường với cô ta được mới là lạ.
Bao nhiêu năm anh không về nhà, mặc dù lấy lý do là đi thực thi nhiệm vụ, nhưng nhà họ Hoắc vốn là gia đình Quân đội, sao có thể không biết trong đó còn có vấn đề khác chứ?
Một hai lần nói đi làm nhiệm vụ còn có thể chấp nhận được, nhưng năm sáu lần đều có nhiệm vụ thì chắc chắn trong những chuyện kia còn có điều gì đó khác nữa.
Nhưng những lời này, ông cụ Hoắc và Hoắc Quan Thần đều chỉ nghĩ trong lòng mà thôi, chưa từng nói với ai bao giờ.