Cô nhóc này nhất bên trọng nhất bên khinh, ánh mắt cực kì không ổn.
Thật ra trong lòng anh ta biết, mặc dù thân thế Cố Niệm Chi không rõ, nhưng nếu như người cô thích không phải là Hoắc Thiệu Hằng, bọn họ nhất định sẽ không phản đối, mà sẽ dốc sức giúp cô bắt được người đó.
Chỉ có Hoắc Thiệu Hằng là không được.
Anh là hy vọng của bọn họ, là vinh quang của bọn họ, bọn họ sẽ không cho phép thần tượng của mình có bất kỳ vết nhơ nào.
Lui một vạn bước mà nói, cho dù người của Cục tác chiến đặc biệt có thể tiếp nhận Cố Niệm Chi (dù sao thì bọn họ cũng nhìn Cố Niệm Chi lớn lên), nhưng chắc chắc người của Bộ Quốc phòng sẽ không tiếp nhận.
Mấy ông già trong Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng có hy vọng lớn lao với Hoắc Thiệu Hằng đến nhường nào, Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch rõ ràng hơn so với người khác rất nhiều.
Nhỡ để cho bọn họ biết suy nghĩ ngu ngốc của Cố Niệm Chi…
Âm Thế Hùng không kìm được, thoáng rùng mình một cái.
Lúc đầu anh ta nóng tới phát khô, nhưng giờ đây toàn thân lại lạnh như băng, như rớt xuống hầm băng vậy.
Cơn gió mùa đông rét căm căm ở Đế đô quả là danh bất hư truyền.
***
Hoắc Thiệu Hằng đi vào trong tòa nhà văn phòng của mình. Đang là tối Giao thừa, trong tòa nhà chỉ có nhân viên trực, đa số nhân viên khác đều đã về nhà ăn Tết.
Trêи hành lang trống trải, tiếng lộp cộp của giày da Hoắc Thiệu Hằng nghe vô cùng rõ ràng.
Anh đi từ trong thang máy ra, vào phòng làm việc của mình, thấy cả văn phòng to như thế chỉ có một mình Triệu Lương Trạch đứng ở cửa ra vào, mặt rất nghiêm túc chào điều lệnh với mình.
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu với anh ta, “Sắp ăn cơm tất niên rồi, cậu về trước đi.” Nói xong anh đẩy cửa bước vào trong.
Đang muốn đóng cửa, Triệu Lương Trạch lại duỗi chân ra, chặn khe cửa, nói với Hoắc Thiệu Hằng, “Hoắc thiếu, tôi có lời muốn nói.”
“Vậy vào đi.”
Hoắc Thiệu Hằng liếc anh ta một cái, buông tay ra, đi tới sau bàn làm việc ngồi xuống.
Triệu Lương Trạch đưa tay tới bên vách tường, bật đèn trong phòng lên.
Anh ta không mở đèn lớn, chỉ mở một chiếc đèn đặt dưới đất ở phía sau Hoắc Thiệu Hằng.
Ánh sáng cái đèn này cũng là màu vàng ấm, rất giống với ánh đèn ngủ trong phòng Cố Niệm Chi.
Triệu Lương Trạch đi tới đứng thẳng trước bàn làm việc của Hoắc Thiệu Hằng, trong đầu suy nghĩ cực nhanh xem nên mở đầu thế nào.
Hoắc Thiệu Hằng lạnh nhạt nhìn anh ta, thảnh thơi ngồi trêи ghế làm việc, hai chân duỗi dài về phía trước, cánh tay gác trêи thành ghế, cứ như vậy lẳng lặng chờ Triệu Lương Trạch lên tiếng.
Sự im lặng khiến cho người ta áp lực không gì sánh kịp, bởi vì khi con người ta không nghe thấy tiếng động gì, các giác quan sẽ phóng đại vô cùng lớn, cho dù là vui sướиɠ hay là sợ hãi.
Cho nên chiêu bức cung lợi hại nhất, không phải là tra tấn mà là nhốt người tình nghi vào trong phòng không thấy ánh mặt trời và âm thanh. Phải ở trong một căn phòng tối tuyệt đối yên tĩnh như thế, đừng nói là nhốt mấy ngày, chỉ cần hai tiếng thôi là đã có thể ép cho người ta đập đầu vào tường rồi.
Giờ đây, Triệu Lương Trạch cảm thấy mình như đang rơi vào trong một căn phòng tối yên tĩnh tuyệt đối vậy. Anh hít sâu một hơi, cảm thấy hơi áy náy với Cố Niệm Chi, nói một lèo vời Hoắc Thiệu Hằng, “Hoắc thiếu, hôm nay… cảnh tượng anh và Niệm Chi ở bên ngoài, tôi đã xóa sạch khỏi hệ thống trung tâm, dọn dẹp sạch sẽ, tuyệt đối không có bất kỳ ai trông thấy.
Lại là chuyện này.
Hoắc Thiệu Hằng ngước mắt nhìn Triệu Lương Trạch, “Tại sao phải xóa đi? Tốt nhất là cậu nên cho tôi một lý do hợp lý.”
“Hoắc thiếu, Niệm Chi còn nhỏ, không hiểu chuyện, anh khoan dung với em ấy một chút.”
Triệu Lương Trạch cắn răng, hai chân cũng đã run rẩy. Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng nhìn quá đáng sợ. Triệu Lương Trạch còn nhát gan hơn cả Âm Thế Hùng, cũng không chịu đòn tốt bằng anh ta. Nhìn Hoắc Thiệu Hằng lúc này, cực kì giống như sắp đánh người.
“Tôi luôn luôn rất bao dung mà.” Giọng điệu của Hoắc Thiệu Hằng vẫn rất lạnh nhạt, “Rốt cuộc là cậu muốn nói gì?”