Mình trêu ghẹo ai chứ? Lại còn nói mình như mấy bà mấy mẹ nhiều chuyện à!
Cố Niệm Chi mỉm cười bước lên xe của Hoắc Thiệu Hằng, lúc đầu cô còn có chút xấu hổ nên không nói gì.
Hoắc Thiệu Hằng cũng không nói gì theo thói quen nên trong xe vô cùng im lặng. Mãi cho đến khi tới đường cao tốc, Cố Niệm Chi mới phàn nàn với Hoắc Thiệu Hằng, “Hoắc thiếu, anh có cảm giác thấy hôm nay anh Đại Hùng cứ là lạ không?”
Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh lái xe, “Có lẽ là cậu ta đang tới tháng cho nên khó chịu trong người chăng.”
Phụt —!
Cố Niệm Chi cười đến nỗi suýt chút nữa nấc cả lên, tâm trạng tốt đẹp hẳn. Cô quay đầu nhìn nửa bên mặt tuấn tú, phi phàm của Hoắc Thiệu Hằng nói, “Không ngờ Hoắc thiếu lạnh lùng ít nói mà khi nói ra lại muốn mạng người khác như thế!”
“Sao lại là muốn mạng người khác?”
Hoắc Thiệu Hằng lạnh nhạt liếc cô một cái, khóe mắt anh hơi nhếch lên. Mặc dù không phải như đôi mắt hoa đào sóng sánh như của Hà Chi Sơ, nhưng lại sâu thẳm, ngẫu nhiên phóng điện hoàn toàn có thể giật chết người khác.
“Khiến người ta cười chết đó!” Cố Niệm Chi che miệng cười, “Chẳng lẽ không phải là muốn mạng người ta sao?”
Hoắc Thiệu Hằng không khỏi khẽ nhếch môi, vừa thuần thục phóng nhanh trêи đường cao tốc, vừa nói sang chuyện khác, “Về nhà có lẽ sắp ăn cơm tất niên rồi. Em đi tắm trước đi, anh muốn tới văn phòng một chút.”
Cố Niệm Chi đồng ý, dần dần khôi phục vẻ hoạt bát hay nói của mình, một mình cô cứ tự nói chuyện trong xe vô cùng cao hứng.
Hoắc Thiệu Hằng chỉ cần thỉnh thoảng “Ừm, được, à, ờ” mấy lần là Cố Niệm Chi đã rất thỏa mãn rồi.
Mặc dù cô dính lấy Hoắc Thiệu Hằng, nhưng thật tình cô không cần anh chăm sóc quá nhiều, chỉ cần ở bên cạnh anh là cô đã thấy vô cùng viên mãn. Không cần anh phải dỗ dành, cô sẽ tự dỗ dành chính mình. Có lẽ điều cô muốn, chỉ là có anh bầu bạn mà thôi.
Hoắc Thiệu Hằng không nhịn được vươn tay ra vuốt ve mái tóc cô, “Em không mệt sao?”
“Không mệt gì cả!” Cố Niệm Chi biểu hiện ra “cơ bắp” trêи cánh tay mình cho anh xem. Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, chỉ thấy cánh tay anh gồng cứng lên, vô cùng cường tráng, cơ bắp lộ rõ trong tay áo da, suýt chút nữa còn muốn bục cả tay áo.
Cố Niệm Chi nhìn “cơ bắp” của người ta, nhìn lại tay chân lèo khèo của chính mình rồi quả quyết rụt lại, ưỡn ngực về phía trước.
So lớn nhỏ đúng không?
Ai sợ ai nào?
Khóe mắt Hoắc Thiệu Hằng nhìn thoáng qua vẻ mặt không chịu thua và động tác ưỡn ngực của Cố Niệm Chi, nhịn không được mà cười một tiếng, lần này là khuôn mặt tươi cười thật sự.
Nụ cười tràn ra khóe môi, phủ khắp cả gương mặt tuấn tú, lạnh lùng của anh như một đóa hoa hy vọng nở rộ trong tuyệt vọng.
Cố Niệm Chi nhìn không chớp mắt, thầm nói, nếu như không phải đang ở trêи xe, cô thật sự muốn nhào tới, “ăn sạch” Hoắc thiếu luôn.
Trai đẹp trước mặt, có thể nhịn được không động tay động chân đã là lợi hại lắm rồi, vậy thì mấy chuyện động lòng nho nhỏ này… thôi cứ kệ cho nó động đi…
Ánh mắt Cố Niệm Chi gần như khóa chặt trêи mặt Hoắc Thiệu Hằng. Thỉnh thoảng anh lại quay đầu sang nhìn cô một cái, tâm trạng càng ngày càng tốt.
***
Khi hai chiếc xe một trước một sau trở lại Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt, đã là năm giờ chiều.
Năm giờ chiều ba mươi Tết ở Đế đô, trời đã tối đen.
Thời tiết rất lạnh, nhưng bầu trời đêm quang đãng, không có khả năng sẽ có tuyết rơi nữa.
Luồng gió khô lạnh quét mạnh qua, cuốn bay hết cả đám lá khô rụng trêи mặt đất, nhưng trong không khí lại lẩn khuất sự náo nhiệt, hào hứng.
Đây là tâm trạng của vài trăm triệu người cùng nhau đón chờ ngày lễ tuyệt vời này.
Thấy căn dinh thự đèn đuốc sáng trưng dần hiện ra trước mặt, Cố Niệm Chi nhẹ nhàng than một tiếng, thầm nghĩ, cô mới ở chỗ này được vài ngày, vậy mà lại có cảm giác như đã ở chỗ này cả đời rồi ấy.
Cô siết chặt nắm tay, mình nhất định phải cố gắng, phải thật cố gắng để có thể ở nơi này cả đời với Hoắc Thiệu Hằng.