Hoắc Thiệu Hằng nheo mắt lại, “Cậu đang nói gì thế? Cậu nói ai tách ra dễ dàng? Tôi và Niệm Chi sao…?”
“Đúng thế.” Âm Thế Hùng vỗ đùi đánh đét, “Chưa nói tới chuyện tuổi tác của anh hơn Niệm Chi rất nhiều, chỉ nói tới thân thế của em ấy thôi, đến bây giờ vẫn không có manh mối. Anh mà tiến tới với em ấy, sao có thể có kết quả được? Đúng không?”
Tuổi tác hơn rất nhiều… Tuổi tác hơn rất nhiều… Tuổi tác hơn rất nhiều…
Câu nói này thật khó nghe.
Hoắc Thiệu Hằng yên lặng nhẫn nại, không chấp nhặt với Âm Thế Hùng, chỉ liếc anh ta một cái, “Liên quan gì tới cậu?”
“Sao lại không liên quan gì tới tôi chứ?!” Âm Thế Hùng như sắp hét cả lên, “Anh là… cấp trêи của tôi! Niệm Chi thì tôi cũng nhìn em ấy lớn lên, đương nhiên tôi muốn cả hai đều tốt rồi!”
Đừng gây sự nữa mà Thủ trưởng!
Cố Niệm Chi không hiểu chuyện, anh cũng không hiểu chuyện sao?
Tiến tới với em ấy, là không có tương lai!
“Ý cậu nói là… chuyện xác minh lý lịch chính trị sẽ không được thông qua sao?”
Hoắc Thiệu Hằng thử cố gắng phiên dịch lời nói của Âm Thế Hùng thành ngôn ngữ có thể hiểu được.
Âm Thế Hùng chợt ngây người ra: sao tự dưng lại kéo tới chuyện xác minh lý lịch chính trị rồi?
Hoắc Thiệu Hằng nhìn anh ta một chút, lúc đầu không muốn nói, nhưng biết anh ta và Triệu Lương Trạch đối xử với Cố Niệm Chi như người thân, là hai người rất quan trọng trong cuộc đời của Cố Niệm Chi nên hời hợt nói một câu, “Tên của bố Niệm Chi, chúng ta đã biết rồi, đang tiến hành điều tra về bản thân ông ấy.”
“Hả?!” Âm Thế Hùng hét lên một tiếng khiến cho người qua lại giật mình. Anh ta vội vàng che miệng, hạ giọng hỏi Hoắc Thiệu Hằng, “Anh thật sự đã tìm ra được tên của bố Niệm Chi sao?”
Nếu như đã biết được tên, vậy thì tìm được người đó chẳng phải chỉ còn là chuyện vài phút thôi sao?!
Có thể tìm được người nhà của Cố Niệm Chi, tra ra được thân thế của cô, nhưng cô vẫn là do Hoắc Thiệu Hằng nuôi lớn mà!
Hoắc Thiệu Hằng là người giám hộ, mặc dù hai người yêu nhau sau khi Cố Niệm Chi trưởng thành, nhưng cho dù thế nào cũng đều sẽ bị kẻ thù chính trị lợi dụng để công kϊƈɦ, sẽ cực kì bất lợi với tương lai của Hoắc Thiệu Hằng.
Mà Âm Thế Hùng thật sự cảm thấy tuổi tác hai người chênh lệch quá lớn, nếu như nói chênh nhau ba tuổi là một thế hệ, vậy thì giữa Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi là chênh nhau ba thế hệ và một phần ba thế hệ nữa cần phải vượt qua rồi, không cẩn thận sẽ rơi xuống sông luôn ấy chứ.
“Ừm, vài ngày trước ngẫu nhiên phát hiện ra, bởi vì có chuyện khác trì hoãn nên chưa bắt đầu tra xét, chờ sang năm sẽ phải bắt tay vào tìm.”
Hoắc Thiệu Hằng vừa nói vừa bước tới cửa hàng Hermes.
Các mặt hàng của Hermes không chỉ nổi tiếng vì đắt, mà còn dùng chiến lược hunger marketing* để lấy danh nữa, mua đồ ở nơi đó, không phải chỉ có tiền là được.
(*) Hunger marketing: Chiến dịch Marketing bỏ đói là một chiến lược marketing đặc biệt, tập trung vào cảm xúc, mong muốn của người tiêu dùng, khiến họ “đói” do đó có mong muốn mạnh mẽ để mua sản phẩm mà người khác cũng muốn mua.
Nhân viên cửa hàng Hermes có tiếng là nhìn người để bán hàng, đặc biệt biết dùng chiêu trò.
Nếu như anh không phải người trong danh sách VIP của bọn họ, muốn mua một chiếc túi kinh điển ở cửa hàng bọn họ, vậy thì đúng là vừa dùng tiền mua tội.
Trước tiên bọn họ sẽ nói là không có hàng, sau đó anh phải mua trước một đống thứ linh tinh trong cửa hàng, lôi kéo quan hệ với nhân viên cửa hàng, mãi tới nửa năm sau, bọn họ mới gần như là bố thí cho anh một cái túi xách, mà lại không phải là miễn phí, toàn là từ mấy chục nghìn đô tới mấy trăm nghìn đô, trả luôn một lần, không cho trả góp.
Đã thế, họ còn như là vừa ban ơn cho anh vậy.
Khắc nghiệt nhường đó, nhưng vẫn có vô số phụ nữ trêи thế giới này theo đuổi những chiếc túi của Hermes, dù đại đa số những người này cả đời sẽ không có một chiếc túi Hermes, bởi vì kể cả anh có mua được thì chưa chắc người ta đã bán cho anh.
Lúc này, Cố Niệm Chi đang gặp phải một cái khốn cảnh như vậy.
Những đồ Hermes của cô đều là do Hoắc Thiệu Hằng mua cho, cho nên khi tới đây cô không suy nghĩ nhiều, nghĩ cũng giống như bên Chanel, chỉ cần có tiền là có thể mua được.
Kết quả là khi cô nhìn trúng chiếc túi ngôi sao xanh kia, nữ nhân viên xinh đẹp của cửa hàng mỉm cười, nói láo không chớp mắt, “Xin lỗi cô, chiếc túi này không còn hàng nữa.”
Cố Niệm Chi chỉ vào chiếc túi ngôi sao xanh trong tủ trưng bày, nói với vẻ khó mà tin được, “Đây chẳng phải vẫn còn một cái sao?”