“Đúng thế, căn nhà này của chúng ta còn chưa được mừng tân gia đâu đấy!” Âm Thế Hùng vỗ đùi, “Được, vậy năm nay tôi cũng không về nữa. Tôi đi chuẩn bị chút đồ, cậu bố trí chuyện ngày mai cho chu đáo nhé!”
“Được rồi.”
Cuối cùng, Triệu Lương Trạch cũng có chuyện để di dời sự chú ý của bản thân. Anh ta mở danh sách nhân viên ra, bắt đầu tiến hành điều động sắp xếp.
***
Cố Niệm Chi ngủ một đêm say sưa. Khi cô tỉnh dậy vào sáng ngày hôm sau thì cũng chỉ mới hơn bảy giờ.
Nghĩ tới việc hôm nay được đi dạo phố cùng Hoắc thiếu, lại chỉ có hai người với nhau, cô liền vui vẻ không ngậm được miệng.
Đây là cảnh tượng gần với chuyện tình nhân hẹn hò trong mắt cô nhất, đáng tiếc cô lại chỉ có thể vụng trộm vui vẻ một mình thôi…
Cố Niệm Chi vừa hát ngân nga vừa chạy vào phòng tắm tắm rửa. Khi đứng đối diện với tấm gương lớn trong phòng tắm, cô lại không khỏi nghĩ tới chuyện xảy ra giữa hai người trong phòng tắm tối qua, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên. Màu đỏ đó xuyên lên từ tận cùng của da thịt, cho dù phấn trang điểm màu đỏ cũng không có hiệu quả được như thế.
Khó trách tại sao hộp phấn trang điểm màu đỏ của NARS lại được gọi là cao trào, vì đúng là nó đã đã mô phỏng được chính xác sắc hồng của phụ nữ khi đạt đến cực kɧօáϊ…
Cố Niệm Chi ngồi trước bàn trang điểm, nhìn thấy hộp phấn trang điểm màu đỏ hiệu NARS kia, bèn hơi xấu hổ phủ lên mặt.
Quên đi, dù sao bây giờ cô có không bôi phấn thì mặt cũng đã hồng hơn cả phấn rồi…
Tới khi cô trang điểm thay quần áo xong đi ra, cả người cô như phát sáng lên vậy. Cô vốn đã xinh đẹp, giờ lại càng xinh đẹp đến nỗi người khác khó mà dời được mắt.
“Chào buổi sáng cô Cố.”
“Cô Cố, mời sang bên này.”
Lính công vụ trong dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng vừa thấy Cố Niệm Chi đã lập tức đỏ mặt, còn ân cần hơn cả lúc trước.
Cố Niệm Chi cười chào bọn họ, đi tới phòng ăn ngồi xuống, gật đầu với Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch đã ngồi trước ở đó, “Anh Tiểu Trạch, anh Đại Hùng, buổi sáng tốt lành.”
“Ơ? Niệm Chi này, hôm nay nhìn khí sắc của em tốt thế?” Âm Thế Hùng nhìn cô cười quái dị, “Gần đây có chuyện gì vui sao? Anh thấy mặt em có hoa đào đấy, chắc sắp gặp phải số đào hoa rồi!”
Số đào hoa sao?
Cố Niệm Chi sờ mặt mình, thầm nói ánh mắt của Đại Hùng tinh gớm nhỉ, đúng là chị đây có số đào hoa đấy…
Triệu Lương Trạch nhìn kĩ cô một chút, cũng hài lòng gõ bàn, “Niệm Chi đúng là càng ngày càng xinh, ăn Tết xong sẽ thành nghiên cứu sinh ở Đại học B rồi, tới lúc đó người theo đuổi em chắc nhiều như cá diếc sang sông mất.”
“Hừ! Ai cần nhiều người theo đuổi thế làm gì chứ?” Cố Niệm Chi nhếch miệng, “Ong bướm ngoài kia á, tới một tên em giết một tên, tới hai tên em giết cả đôi. Niệm Chi em đây không phải là người tùy tiện như thế. Ánh mắt em rất cao, người bình thường em vô
cùng chướng mắt.” Vừa nói, cô vừa nhìn về phía cửa phòng ăn, “Hoắc thiếu đâu rồi? Anh ấy đã dậy chưa? Đã ăn sáng chưa ạ?”
Ánh mắt của cô đầy vẻ quyến luyến và lo lắng khiến cho người đang có tâm trạng như Triệu Lương Trạch bỗng nhận ra ngay.
Anh ta chợt nhớ ra dường như Cố Niệm Chi có cảm xúc không bình thường với Hoắc Thiệu Hằng, không nhịn được lại nhìn cô một cái nữa. Anh ta đang muốn nói gì đó thì Hoắc Thiệu Hằng cũng đã hoàn thành xong việc rèn luyện buổi sáng đi tới.
Anh mặc một chiếc áo thun màu đen ngắn tay, mặc quần rằn di, chân đi một đôi giày lính đế bằng, bóng lưng cao lớn tắm trong ánh nắng buổi sớm đi tới. Rõ ràng là sáng ba mươi Tết, thở ra cũng mang theo khí lạnh, thế mà chỉ cần thấy anh là tâm trạng liền thấy ấm áp vô cùng, giống như hoa quả đang chờ thu hoạch vào ngày hè nóng nực vậy.
Cố Niệm Chi có chút mê say, vội vàng cúi đầu xuống mỉm cười, che giấu ánh mắt của mình.
“Chào buổi sáng Hoắc thiếu.”
“Chào buổi sáng Thủ trưởng.”
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng chào hỏi Hoắc Thiệu Hằng.