Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 604



Chương 607:

 

Mặc dù bà bị bệnh mười sáu năm, gần như tách khỏi thời đại này, nhưng những thành tựu của bà trong dĩ vãng, tới nay vẫn không có ai vượt qua được.

 

Nói về kinh nghiệm và năng lực, hiện tại ở Sở Vật lý năng lượng cao không có ai là đối thủ của bà cả.

 

“Mẹ có thể nhân dịp thời gian năm mới này, nghiên cứu kĩ thành tựu của Sở Vật lý năng lượng cao trong những năm vừa qua, xác định một chút phương hướng nghiên cứu.” Hoắc Thiệu Hằng ôm lấy eo Cố Niệm Chi, đi ra khỏi phòng ăn cùng với Tống Cẩm Ninh, “Ý của Bộ Quốc phòng là vẫn hy vọng có thể khởi động lại thí nghiệm năm đó.”

 

Nếu không như thế thì cũng không đáng để anh bất chấp nguy hiểm đắc tội với Bộ Khoa học Kỹ thuật và Nội các, cực lực ủng hộ Tống Cẩm Ninh đảm nhiệm vị trí Giám đốc Sở Vật lý năng lượng cao.

 

Mặc dù Tống Cẩm Ninh có tài và năng lực, nhưng bị bệnh mất mười sáu năm, đã sớm không còn giao thiệp và các mối quan hệ ở Bộ Khoa học Kỹ thuật nữa rồi.

 

Đương nhiên, nhà họ Bạch không đồng ý ủng hộ bà, cuối cùng, nhờ có Bộ Quốc phòng dựa vào việc bà là người sống sót duy nhất trong thí nghiệm lúc trước nên đề nghị của Hoắc Thiệu Hằng mới được chấp thuận.

 

Tống Cẩm Ninh gật mạnh đầu, “Mẹ cũng hy vọng có thể khởi động lại thí nghiệm đó. Nếu không phải vì mục đích này thì mẹ cũng sẽ không quay về Sở.”

 

Còn có cả những số liệu thần bí trong điện thoại di động của Hoắc Quan Nguyên nữa… Trong những ngày này, Tống Cẩm Ninh đã suy nghĩ rất nhiều, đã có khái niệm đại khái, thật sự không thể chờ đợi thêm, vô cùng khao khát muốn dùng thí nghiệm để nghiệm chứng suy nghĩ của mình.

 

Một khi hứng thú nghiên cứu của bà vừa nổi lên, bà sẽ lập tức không quan tâm tới bất cứ chuyện gì nữa, chỉ một lòng nghĩ đến thí nghiệm của mình, đi thẳng lên tầng ba còn không thèm quay đầu lại.

 

Nhìn theo bóng lưng vội vàng không muốn chờ đợi của Tống Cẩm Ninh đi lên trêи gác, Hoắc Thiệu Hằng khẽ cười rồi dứt khoát bế ngang Cố Niệm Chi lên, đi về phía phòng cô.

 

Cửa phòng bị đóng sầm lại một tiếng, trong phòng không bật đèn, tối om om.

 

Hoắc Thiệu Hằng bế Cố Niệm Chi đi vào trong phòng, đặt cô lên ghế xô-pha, định quay người đi bật đèn.

 

Bóng tối có thể khiến cho lá gan người ta lớn hơn.

 

Mặc dù Cố Niệm Chi đã uống say nhưng chưa tới mức bất tỉnh nhân sự. Cô biết Hoắc Thiệu Hằng đưa mình về, không chịu để cho anh đi, liền kéo anh cùng ngồi xuống, mượn hơi rượu túm lấy cổ áo của anh, bạo dạn ghé sát vào hôn.

 

Mặc dù cơ thể của Hoắc Thiệu Hằng rất cứng rắn, nhưng môi lại rất mềm, Cố Niệm Chi cực kì thích hôn anh.

 

Trái tim cô đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài, mượn hơi rượu nắm chặt lấy cổ áo anh không chịu buông, cứ hôn hôn mãi lên môi anh hết cái này đến cái khác, như thể đang ăn bánh ga tô vậy.

 

Hoắc Thiệu Hằng không nhúc nhích, duy trì tư thế lười biếng ngửa người dựa vào ghế xô-pha. Cố Niệm Chi như một món đồ trang sức treo trêи người anh, mang theo hơi rượu chếnh choáng, cũng không biết hiện giờ tinh thần của cô có đang tỉnh táo hay không.

 

Hôn một lát, thấy anh không đáp lại mình, chỉ đỡ lấy eo cô, không để cô rơi xuống, Cố Niệm Chi chợt cảm thấy có chút xấu hổ, không nói một lời đứng bật dậy, quay người chạy ra ngoài cửa.

 

“… Em đi đâu thế? Đây là phòng em, say đến rối loạn luôn rồi sao?” Cánh tay dài của Hoắc Thiệu Hằng duỗi ra, kéo cô lại. Anh chỉ hơi dùng lực một chút đã kéo cô về lại trong lòng mình rồi lấy một chiếc khăn ướt trêи bàn trà bên cạnh ra lau mặt cho cô, “Em uống say rồi, đi ngủ sớm một chút đi.” Một tay anh bế ngang cô lên, đi về phía phòng ngủ.

 

Cố Niệm Chi rúc đầu vào trong ngực Hoắc Thiệu Hằng để mặc anh ôm mình vào trong phòng ngủ.

 

Đèn chính không được bật, nhưng trong phòng ngủ của Cố Niệm Chi có một chiếc đèn ngủ, trời tối là tự động sáng lên. Ánh sáng màu vàng ấm áp rất có tác dụng xoa dịu tinh thần.

 

Cố Niệm Chi không biết rằng, khi Hoắc Thiệu Hằng thiết kế xây dựng dinh thự này cũng đã sai người bố trí đèn ngủ trong bộ phòng khép kín này theo thói quen của cô.

 

Cửa phòng ngủ vừa được mở ra, ánh sáng màu vàng ấm áp lập tức hắt ra ngoài, chiếu xuống dưới chân hai người.

 

Hoắc Thiệu Hằng bế cô đi vào, dùng chân đóng cửa phòng ngủ lại.

 

Anh muốn đặt cô lên giường, nhưng Cố Niệm Chi lại không chịu. Cô uốn éo người muốn xuống đất, miệng líu cả lại, cất tiếng mơ hồ không rõ, “Em muốn vào phòng tắm…”

 

Trước khi ngủ phải đánh răng rửa mặt chứ, mặc dù cô say nhưng vẫn nhớ rõ ràng nhé.

 

Hoắc Thiệu Hằng không khuyên được cô, đành bế cô vào trong phòng tắm, đặt cô xuống, nhìn cô chống tay vào mặt bàn bằng đá cẩm thạch để đứng cho vững rồi mới quay người đi ra ngoài.

 

Cố Niệm Chi nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ bừng của mình trong gương phòng tắm, đôi môi lại càng đỏ hơn, giống như hoa hồng mới nở trong sáng sớm mùa hè, còn đọng những hạt sương trêи đó vậy.

 

Cô vỗ vỗ mặt mình, cúi đầu xuống cầm chiếc bàn chải đánh răng bằng điện, lấy kem đánh răng, cẩn thận đánh răng, rồi lại dùng nước súc miệng thật lâu.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.