“Chuyện này cũng là có nguyên nhân của nó. Lúc ấy, bà Tống Cẩm Ninh đã không còn nhận ra những người khác, không ai có thể đến gần bà ấy ngoài trừ đương sự của tôi là Bạch Cẩn Nghi. Dưới tình huống thế này, đương sự của tôi mới xin phép Bộ Quốc phòng để tiến hành điều trị giúp Tống Cẩm Ninh.”
Đối với vụ kiện Bộ Quốc phòng tố cáo Bạch Cẩn Nghi, Kim Đại Trạng vẫn nắm rõ hơn và cũng có sự chuẩn bị trước. Chỉ có điều ông ta đã gặp phải Cố Niệm Chi nên chuyện này không hề dễ dàng như vậy.
“Luật sư Kim, lúc ấy bà Tống Cẩm Ninh là người bệnh, bà ấy không cho người khác tới gần, đó hoàn toàn không phải là trạng thái ý thức bình thường của bà ấy. Vì sao ông lại cho rằng yêu cầu của bà ấy trong lúc ý thức không bình thường là yêu cầu hợp lý? Do đó, suy luận ra chỉ có thể nghe theo ý bà ấy, để cho Bạch Cẩn Nghi làm bác sĩ tâm lý mới là hợp lý hợp pháp?”
Trêи phương diện logic, Cố Niệm Chi cực kì có tài giăng lưới, lúc nào cũng có thể gài cho người ta rơi vào bẫy của mình.
Luật sư Kim thoáng sững sờ, “Cô nói cái gì? Hãy nói lại lần nữa đi.”
“Ông nghe không hiểu à? Vậy tôi sẽ lặp lại lần nữa.” Cố Niệm Chi mỉm cười quay đầu lại chỉ về phía Tống Cẩm Ninh, “Vừa rồi, ông nói lời của bà Tống Cẩm Ninh đây không thể tính là bằng chứng trước tòa, bởi vì bà ấy có bệnh tâm thần nặng. Nhưng mà mười sáu năm trước, lúc Tống Cẩm Ninh phát bệnh nghiêm trọng nhất, chỉ cho phép Bạch Cẩn Nghi tới gần. Khi ấy, tại sao Bạch Cẩn Nghi lại cho rằng mọi người nên nghe theo ý của bà Tống Cẩm Ninh? Hơn nữa, còn coi đây là lý do để tự đề cử mình làm bác sĩ tâm lý của bà Tống Cẩm Ninh? Một bệnh nhân tâm thần lại tự chọn bác sĩ tâm lý cho mình, ông cảm thấy điều này rất bình thường sao?”
Logic của cô cực kì gian xảo.
Nếu như Kim Đại Trạng nhận định Tống Cẩm Ninh là bệnh nhân tâm thần, như vậy mười sáu năm trước, lúc bệnh tâm thần của bà ấy nghiêm trọng nhất, mọi người không nên nghe theo lời của bà ấy.
Nhưng lúc đó, Bạch Cẩn Nghi không những ‘nghe’, mà còn xúi giục người của Bộ Quốc phòng tin bà ta, để người có thể tới gần Tống Cẩm Ninh là Bạch Cẩn Nghi làm bác sĩ tâm lý cho bà ấy.
Như vậy tức là Bạch Cẩn Nghi đang cố ý đánh lừa mọi người, làm trì hoãn việc điều trị.
Tội danh của Bạch Cẩn Nghi trong vụ án Tống Cẩm Ninh đã được xác định rồi.
Nếu như Kim Đại Trạng nhận định Tống Cẩm Ninh không phải là bệnh nhân tâm thần, vậy tức lời hiện tại bà ấy muốn nói, lời khai bà ấy đưa ra, tòa án có thể tiếp nhận một cách hợp lý.
Nghĩ thôi cũng biết, với tình trạng hiện tại của Tống Cẩm Ninh, căn bản sẽ không nói bất kỳ lời tốt đẹp nào về Bạch Cẩn Nghi.
Tội danh này của Bạch Cẩn Nghi, vẫn không thoát được rồi.
Bất luận đối phương cãi thế nào cũng không thoát được trách nhiệm mà Bạch Cẩn Nghi phải gánh trong chuyện bệnh tình của Tống Cẩm Ninh.
Kim Đại Trạng bị Cố Niệm Chi chặn họng đến nỗi rất lâu sau vẫn không nói được lời nào.
Cố Niệm Chi lập tức tổng kết lại cho ông ta: “Bộ Quốc phòng tố cáo Bạch Cẩn Nghi cố ý làm trì hoãn việc trị liệu cho Tống Cẩm Ninh, tôi cảm thấy điều này không còn gì để phải tranh luận nữa.”
“Thứ nhất, Bạch Cẩn Nghi không có chứng nhận hợp pháp của bác sĩ tâm lý chính thức, lại vì khống chế Tống Cẩm Ninh mà thao túng việc trị liệu của bà ấy, hơn nữa còn cố ý kéo dài.”
“Thứ hai, trêи văn kiện của Bộ Quốc phòng và Bộ Khoa học Kỹ thuật yêu cầu Bạch Cẩn Nghi phải luôn luôn chăm sóc Tống Cẩm Ninh hai mươi tư giờ một ngày, ba trăm sáu mươi lăm ngày một năm. Nhưng mà ngay từ sáu năm trước Bạch Cẩn Nghi đã lơ là bỏ bê công việc, không còn ở cùng với Tống Cẩm Ninh theo như văn kiện yêu cầu.”
“Thứ ba, sau khi Tống Cẩm Ninh có khuynh hướng mắc chứng trầm cảm, Bạch Cẩn Nghi không dùng bất kỳ biện pháp gì, ngược lại còn để mặc cho Hoắc Gia Lan ngược đãi tinh thần Tống Cẩm Ninh.”
Hoắc Gia Lan đang đứng ở bục nhân chứng lập tức phản bác: “Tôi không hề ngược đãi tinh thần bà ấy! Cô ngậm máu phun người!”
“Có ngược đãi tinh thần hay không, có thể nghe bác sĩ Thiện giải thích, anh ấy là bác sĩ chuyên nghiệp.”
Cố Niệm Chi ngắt lời Hoắc Gia Lan, nhìn về phía Thiện Bá Hàn.
Ở trêи tòa án, Thiện Bá Hàn biện hộ rất êm tai, nói vô cùng có lý và căn cứ rõ ràng.
“… Tình trạng như vậy của Tống Cẩm Ninh, mặc dù là do tổn thương vật lý dẫn đến bệnh tâm thần, nhưng cũng đúng là bệnh tâm thần thật. Nhân viên hộ lý cần phải vô cùng kiên nhẫn, hoàn cảnh chăm sóc cũng cần phải khiến cho bệnh nhân thư thái, thoải mái. Thế nhưng, trong suốt mười mấy năm ở trong nhà họ Hoắc, Tống Cẩm Ninh đã luôn phải kìm nén, áp lực, đồ đạc trong phòng cũng ngày càng nhiều. Những thay đổi của môi trường xung quanh này khiến cho kể cả là người bình thường cũng sẽ có tâm lý khó chịu, huống chi là một người có bệnh tâm thần nghiêm trọng như Tống Cẩm Ninh chứ?”
“Cho nên bệnh tình của Tống Cẩm Ninh ngày càng nghiêm trọng, đến giai đoạn cuối đã có biểu hiện trầm cảm. Nếu như không phải bác sĩ Trần phát hiện ra tình trạng bệnh của bà ấy và đã nhanh chóng quyết định phẫu thuật, vậy thì chắc chắn kết quả của Tống Cẩm Ninh sẽ là cái chết, không thể sống qua đến năm sau.”
Hoắc Thiệu Hằng vẫn luôn bình tĩnh ngồi trêи ghế người nghe, cho đến lúc này trêи nét mặt của anh mới hiện lên chút lo lắng.