Sau khi Bạch Cẩn Nghi rời đi không bao lâu, Hoắc Gia Lan đã đi tới từ hành lang bên kia, gõ cửa xong đợi một lát, thấy không có ai mở cửa bèn vặn tay nắm cửa tròn và đẩy cửa ra.
Hoắc Gia Lan cắn môi không nói gì.
Dù sao cô ta cũng từng nói, đêm hôm đó cô ta đã tới phòng của mẹ mình, cho nên cô ta bị camera quay lại cũng là chuyện bình thường.
Trong lòng Hoắc Gia Lan tự an ủi bản thân như vậy.
Ngay sau khi băng ghi hình trêи màn hình lớn tua nhanh thêm một đoạn, có thể nhìn thấy Hoắc Gia Lan cúi đầu xông ra từ trong phòng, vừa lau nước mắt vừa chạy ra khỏi phòng La Hân Tuyết không hề quay đầu lại.
Đoạn băng ghi hình dừng lại ở chỗ này, hình ảnh trêи màn hình lớn dần dần nhạt đi, bóng đèn trong tòa án cũng sáng lên.
Mọi người có phần chưa kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột, bởi vì bóng người vừa rồi vẫn còn chập chờn trước mặt họ.
Cố Niệm Chi yên tĩnh một lát rồi mới đi tới trước mặt Hoắc Gia Lan, mở miệng hỏi bằng giọng nói êm ái: “Hoắc Gia Lan, tại sao cô phải nói dối?”
Hoắc Gia Lan ngẩng phắt đầu lên: “Nói dối? Tôi nói dối bao giờ chứ?!”
“Vẫn không chịu thừa nhận à?”
“Tôi đã từng nói, đêm hôm đó, mẹ tôi gọi điện thoại cho tôi nên tôi mới xuống lầu gặp bà ấy. Cô có phải là đồ não cá vàng không đấy? Trí nhớ chỉ có bảy giây thôi à? Không phải cô được ca tụng là ‘thiếu nữ thiên tài’ mới mười tám tuổi đã tốt nghiệp đại học sao? Mấy hôm trước tôi vừa mới nói xong mà cô đã quên rồi ư?!”
Hoắc Gia Lan nói chuyện như ăn phải thuốc súng, dường như chứa rất nhiều vẻ thù địch với Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi không hề tức giận chút nào, cô cười nói: “Trí nhớ của cá vàng dài hơn bảy giây đấy, cô nghe mấy cái lời vô căn cứ này ở đâu ra vậy? Không hề có chút khoa học nào cả. Được rồi, chúng ta không bàn về cá vàng nữa, hãy nói về việc cô bị mất trí nhớ có lựa chọn đi.”
Hoắc Gia Lan: “Cô đừng có ngậm máu phun người!”
Cố Niệm Chi nhướng mày, phất tay bảo người ta phát lại đoạn ghi hình kia thêm lần nữa.
Lần này, cô chỉ phát một đoạn ngắn đã chọn lọc, và cũng không tắt đèn trong tòa án.
Cô Niệm Chi cầm cây bút laser nhỏ, chỉ vào hình ảnh đang dừng lại trêи màn hình lớn, đồng thời nhìn Hoắc Gia Lan: “Đã nhìn ra vấn đề chưa? Đây chính là chỗ cô nói dối.”
Hoắc Gia Lan vừa hoang mang nhìn màn hình lớn không hiểu gì cả, vừa nhìn lướt về phía Hoắc Thiệu Hằng thật nhanh, sau đó mới nói với Cố Niệm Chi: “Tôi vẫn không hiểu. Cố Niệm Chi, cô có chứng chỉ luật sư thật không đấy? Cô hết lòng với vụ án của mẹ tôi cái kiểu này sao?”
Cố Niệm Chi thở dài, lắc đầu nói: “Hoắc Gia Lan, chỉ số thông minh của cô thật khiến cho người ta phải lo lắng… Thôi, tôi không vòng vo với cô nữa. Cô nhìn vào hình ảnh kia đi, tôi sẽ nói cho cô biết tại sao tôi nói là cô đang nói dối.”
“Cô đừng có vu oan hãm hại tôi. Cô là luật sư của mẹ tôi, không phải luật sư của hung thủ giết người Bạch Cẩn Nghi!”
Hoắc Gia Lan nắm tay lại, lên án Cố Niệm Chi ‘ăn cây táo rào cây sung’.
Đoàn Luật sư bên phía nhà họ Bạch gần như đều bật cười thành tiếng.
Cố Niệm Chi quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, cặp mắt to tròn, trắng đen rõ ràng, lúc con ngươi đảo qua còn thoáng có vẻ lạnh lùng, lại vừa giống như là đang mỉa mai. Nhìn thấy nụ cười đọng lại trêи khuôn mặt những vị luật sư nổi tiếng tài giỏi này, cô bèn nhìn đi chỗ khác một cách rất không thoải mái.
“Trước đây cô từng nói, cô tận mắt nhìn thấy Bạch Cẩn Nghi đi ra từ trong phòng của mẹ cô, đúng không?”
Cố Niệm Chi bắt đầu vặn hỏi Hoắc Gia Lan.
Hoắc Gia Lan càng lúc càng bực mình, “Đúng, đúng, đúng! Tôi đã nói tám trăm lần rồi! Không phải là cô có não cá vàng thật đấy chứ?!”
“Ồ, nhưng nhìn vào đoạn ghi hình này, lúc cô tới, Bạch Cẩn Nghi đã vào phòng mình từ lâu rồi, trước mặt cô rõ ràng là hành lang không có một bóng người. Vậy từ đâu mà cô nhìn thấy Bạch Cẩn Nghi đi ra từ trong phòng mẹ cô?”
Cuối cùng, Cố Niệm Chi tung một kϊƈɦ trí mạng vào Hoắc Gia Lan.
Sắc mặt Hoắc Gia Lan thay đổi ngay tức khắc, “Cô nói bậy! Rõ ràng là tôi…”
“Xin mời phát lại đoạn ghi hình vừa rồi một lần nữa.”
Cô Niệm Chi cắt đứt lời Hoắc Gia Lan không chút do dự, sau đó quay đầu lại dùng tay ra hiệu.