Bởi vì việc này rất gấp, vị pháp y đó dành ra tất cả thời gian, nhanh chóng cho ra một bản báo cáo khám nghiệm tử thi.
Một tuần sau, Tòa án trung cấp Đế đô lại mở phiên tòa một lần nữa.
Bản báo cáo mà vị pháp y này đưa ra về cơ bản giống với Pháp y Chu của Bộ Quốc phòng đưa ra, đặc biệt là về sự co giật của cổ họng, đồng thời, có cả vết xước và vết thương rất rõ rệt. Kết luận này giống hệt với Pháp y Chu.
Điều này đã nói rõ báo cáo lúc trước của Pháp y Chu hoàn toàn không có vấn đề. La Hân Tuyết quả thật có khả năng bị mưu sát, khả năng này cao hơn tự sát rất nhiều.
Nhà họ Bạch mời Kim Đại Trạng cũng chỉ vì muốn ông ta kéo dài thời gian cho họ thêm một tuần thôi. Vì vậy mà lúc phiên tòa thứ hai được mở, hướng biện luận của mọi người đều không còn đặt ở bản báo cáo khám nghiệm tử thi nữa.
Cố Niệm Chi yêu cầu với tòa án gọi thêm một nhân chứng quan trọng – Hoắc Gia Lan.
Vì đề phòng Hoắc Gia Lan có tâm lý phòng bị, Cố Niệm Chi không đi gặp cô ta trước, càng không đặt ra bất cứ câu hỏi trước nào.
Lúc Hoắc Gia Lan bị cảnh sát tòa án đưa vào tòa, mặt cô ta cứng đờ. Khi nhìn thấy Cố Niệm Chi mặc một bộ vest màu xanh đứng ở chỗ luật sư biện hộ của nguyên cáo, cô ta không khỏi ngẩn người.
Ánh mắt của cô ta nhanh chóng nhìn lướt qua sảnh tòa án một lượt, sau đó im lặng cúi đầu đi theo cảnh sát tòa án đến đứng ở bàn nhân chứng.
Bên phía Bạch Cẩn Nghi có vẻ hoàn toàn xem thường việc Cố Niệm Chi gọi Hoắc Gia Lan ra làm chứng.
Rõ ràng Hoắc Gia Lan luôn hành hạ Tống Cẩm Ninh, bởi vì trong lòng cô ta, Tống Cẩm Ninh là kẻ đầu sỏ hại mẹ cô ta tự sát. Nếu như cô ta nghi ngờ Bạch Cẩn Nghi thì đã không đối xử với Tống Cẩm Ninh như vậy.
Người bên nhà họ Bạch tin rằng, trong tay Hoắc Gia Lan không có bất cứ chứng cứ gì, vì thế ai cũng bình thản nhìn Cố Niệm Chi, chờ xem trò cười của cô.
Cố Niệm Chi làm theo trình tự của tòa án, sau khi để Hoắc Gia Lan giới thiệu họ tên, thân phận thì đi vào vấn đề chính.
“Cô Hoắc Gia Lan, xin hỏi sau khi ông Hoắc Quan Nguyên, bố cô và bà La Hân Tuyết, mẹ cô qua đời, có phải cô đã tiếp nhận toàn bộ di sản của họ không?”
Hôm nay, Hoắc Gia Lan trang điểm rất xinh đẹp, nhất là đôi môi đầy đặn kia. Cô ta dùng son môi màu san hô, rất hợp với bộ quần áo màu san hô trên người cô ta, vô cùng bắt mắt.
Cô ta bĩu môi, ngón tay được sơn màu đỏ đậm dừng lại trên môi một lúc rồi hỏi ngược lại: “Di sản của bố mẹ tôi có liên quan đến vụ án này sao?”
“Đương nhiên có liên quan.” Cố Niệm Chi bình tĩnh nhìn cô ta: “Cô chỉ cần trả lời phải hoặc không phải là được?”
“Di sản của người chết có liên quan đến vụ án, mời nhân chứng trả lời.”
Thẩm phán cũng chống lưng cho Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi mỉm cười nhìn về phía thẩm phán với vẻ cảm kϊƈɦ rồi xoay người tiếp tục nhìn Hoắc Gia Lan.
Hoắc Gia Lan khẽ mím môi, hình như không cam tâm tình nguyện, nói: “… Phải, vậy thì sao chứ? Họ là bố mẹ tôi, tôi là con gái duy nhất của họ, di sản của họ không cho tôi thì cho ai đây?”
“Tôi không có nghi ngờ gì về quyền thừa kế di sản của cô, rốt cuộc thì cô đang phản bác điều gì?”
Cố Niệm Chi nhướng mày, hơi bất ngờ với thái độ của Hoắc Gia Lan.
Hoắc Gia Lan nheo mắt, trong lòng hoảng loạn, nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại, khẽ cười nói: “Vì cách hỏi của cô như thế khiến ai cũng sẽ có nghi vấn này.”
Cố Niệm Chi đưa mắt nhìn cô ta, nói tiếp: “Nếu cô đã tiếp nhận toàn bộ di sản của Hoắc Quan Nguyên và La Hân Tuyết, tôi muốn yêu cầu cô đưa ra hai vật chứng. Điều này đã được tòa án chấp thuận, đây là văn kiện.”
Cố Niệm Chi đưa tay lên, một cảnh sát tòa án đưa một xấp văn kiện cho Hoắc Gia Lan xem.