“Sổ ghi chép của em ấy, đưa tôi xem thử.” Hà Chi Sơ hơi mất kiên nhẫn: “Nhanh lên, thời gian của tôi có hạn.”Nhưng Cố Niệm Chi lại cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng, cố chấp lắc đầu nói: “Không cần nữa ạ. Giáo sư Hà, những lời vừa nãy thầy nói rất đúng. Quả thật, em không thể được nước làm tới, cứ luôn trông cậy vào thầy như thế.” Nói xong, cô đứng lên, khom người với Hà Chi Sơ: “Làm phiền giáo sư Hà quá, em xin phép đi trước.”Hà Chi Sơ im lặng, vẫn ngồi trên ghế ngước mắt nhìn Cố Niệm Chi. Ánh mắt của anh ta có chút thay đổi khó lường, sắc mặt cũng không tốt lắm nhưng không lên tiếng gọi cô.Cho đến khi Cố Niệm Chi sắp đi đến cửa của phòng sách, Hà Chi Sơ mới ấn vào chiếc nút giấu dưới bàn.Cửa phòng sách vang lên một tiếng cạch rồi khóa trái lại.Bàn tay của Cố Niệm Chi vừa đặt lên tay nắm cửa đã biết ngay có gì đó không đúng.Cô xoay tròn tay nắm cửa qua trái qua phải nhưng nó đều không nhúc nhích. Cố Niệm Chi bất giác khe khẽ thở dài một hơi, ngẩng đầu chăm chú nhìn trần nhà một lúc, làm dịu cảm giác cáu kỉnh của mình.Đợi bản thân hoàn toàn bình tĩnh lại, Cố Niệm Chi mới quay người nhìn Hà Chi Sơ nói: “Giáo sư Hà, mời thầy mở cửa ra ạ.”
“Tôi đã nói là muốn xem sổ ghi chép mà em đã chuẩn bị. Em không cho tôi xem thì hôm nay đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này.”Hà Chi Sơ ngả người về sau tựa vào lưng ghế, khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt rất kiên định, không cho phép thương lượng.Cố Niệm Chi ôm balo của mình, quật cường nói: “Vừa nãy thầy đã từ chối rồi. Cơ hội chỉ đến một lần thôi, quá hạn sẽ chẳng còn ai chờ thầy nữa.”Trong lúc Cố Niệm Chi nói câu này, cô hoàn toàn không có ý gì khác, nhưng vào tai Hà Chi Sơ, nó lại giống như một viên đạn vậy, nổ tung trong đầu anh ta, đám mây hình nấm bắn lên khắp trời…Vẻ mặt anh ta bỗng chốc thay đổi, khóe mắt vụt đỏ ửng lên, trong phút chốc từ phía sau bàn làm việc xông đến, sải bước về phía trước. Gần như chỉ trong một khoảnh khắc, anh ta đã đến trước mặt Cố Niệm Chi, đưa một tay ra, bóp cổ cô: “Em nói cái gì? Nói lại một lần nữa!”
Tính bướng bỉnh của Cố Niệm Chi bộc phát, cô vứt chiếc balo trong tay xuống đất, nhanh chóng nắm lấy bàn tay đang bóp lấy cổ cô của Hà Chi Sơ, dùng đòn khóa bẻ tay từng học ở Cục tác chiến đặc biệt, vừa xoay vừa thả nhưng vẫn không có cách nào giằng khỏi tay của Hà Chi Sơ.Hà Chi Sơ đang vô cùng tức giận. Phát hiện Cố Niệm Chi muốn giằng ra thì anh ta càng phẫn nộ hơn, trong đầu vang lên ầm một tiếng, sương mù giăng kín trong đôi mắt của anh ta.Anh ta nghe thấy giọng nói đè nén của mình như rít ra từ giữa môi và răng, nặng nề hỏi: “… Vì sao cơ hội chỉ có một lần, vì sao quá thời hạn sẽ không chờ nữa?! Anh không tìm thấy em… không phải là lỗi của anh… Anh tìm em nhiều năm như vậy!”
Giọng nói của anh ta lạnh như băng, nhưng nội tâm lại như có lửa, bốc cháy phừng phừng.Cố Niệm Chi liều mạng vùng vẫy, Hà Chi Sơ không chút do dự giữ chặt hai cổ tay cô lại với nhau, kéo ra sau lưng cô. Cánh tay còn lại vòng ra sau bóp chặt gáy Cố Niệm Chi, hơi thở gấp gáp nhìn cô, trong đôi mắt hoa đào sắc bén hiện lên vẻ tuyệt vọng lạnh lẽo như băng.
Lúc này Cố Niệm Chi mới thật sự thấy sợ hãi. Cô dùng toàn lực vùng vẫy nhưng lại bị Hà Chi Sơ ấn mạnh lên cửa, không động đậy được.
Không ngờ Hà Chi Sơ lúc bình thường trông rất nho nhã, lịch thiệp, đến khi nổi giận lại bùng phát mạnh mẽ như thế này. Cánh tay của anh ta rất có sức, đè chặt hai vai cô, chống lên cửa của phòng sách.Khóe mắt Hà Chi Sơ đỏ ửng lên, cả người toát ra vẻ phẫn nộ, cứ như vậy nắm chặt gáy của cô, cúi xuống nhìn cô. Sắc mặt anh ta lạnh như băng, nhưng ánh mắt lại vô cùng nóng bỏng, tựa như băng và lửa cùng hội tụ. Cuối cùng Cố Niệm Chi cũng òa lên khóc lớn: “… Buông tôi ra… Giáo sư Hà… Cầu xin anh đấy… Buông tôi ra đi…”Cô ra sức lắc đầu, nước mắt chợt lăn dài trên gò má.Hà Chi Sơ nhìn cô trừng trừng, nhìn gương mặt đẫm nước mắt của cô. Vẻ mặt hoảng sợ, còn cả tiếng hét đến khàn cả cổ đó giống như một sợi dây thừng trói buộc khiến anh ta như bị đông cứng lại, muốn tiến một bước cũng khó…Hà Chi Sơ duy trì tư thế bóp gáy Cố Niệm Chi không hề động đậy. Hai người cứ đứng yên như vậy, giữ khoảng cách một cánh tay, không vượt quá giới hạn đó nữa.Cố Niệm Chi nức nở khóc đến xé gan xé phổi, toàn thân run lẩy bẩy. Khoảnh khắc này cô thật sự rất sợ hãi.Cô chưa từng nghĩ đến rằng lúc phẫn nộ lên, Hà Chi Sơ luôn nho nhã sẽ như thế này…Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Hà Chi Sơ cũng hít sâu một hơi, bàn tay bóp sau gáy Cố Niệm Chi cũng buông lỏng ra, đặt sau lưng cô, chầm chậm vỗ về xoa dịu cô. Anh ta khàn giọng nói: “Niệm Chi, xin lỗi, tôi… nhận nhầm người rồi.”Cố Niệm Chi khóc đến nỗi toàn thân run rẩy, nghẹn ngào nói: “Nhận nhầm người ư? Nhận nhầm người thì có thể làm như vậy sao? Có ma mới tin thầy! … Thầy cút đi! Thầy cút đi! Tôi phải… Tôi phải kiện thầy tội quấy rối học sinh của mình!” Hà Chi Sơ chán nản buông hai tay của cô ra, quay người rời đi, bóng lưng cao lớn vô cùng cô độc và tịch mịch.Anh ta đi đến ngồi xuống trên chiếc ghế xô-pha ở giữa phòng sách, nhìn đĩa trái cây trên trà kỷ, bình thản nói: “Em muốn đi kiện thì cứ đi kiện, tôi sẽ không phản bác. Nên xử lý thế nào thì xử lý thế ấy, em yên tâm, tôi mà giảo biện một chữ, cả đời của Hà Chi Sơ tôi sẽ chết ở đây.”Trước giờ Cố Niệm Chi ăn mềm không ăn cứng, nếu như Hà Chi Sơ còn bao biện phản bác, chắc chắn Cố Niệm Chi sẽ đấu với anh ta tới cùng.Nhưng nhìn thấy anh ta thất vọng, buồn bã, không có chút ý định phản bác nào, cô lại không biết phải làm sao để tiếp tục nữa.Cô xách balo của mình từ trên đất lên ôm trước ngực, nghẹn ngào nói: “Giáo sư Hà, xin thầy mở cửa, tôi muốn ra ngoài.”Hà Chi Sơ không có ý định mở cửa, anh ta chỉ vào chiếc xô-pha đối diện với mình, giọng nói lạnh nhạt trở nên khàn đặc đi: “Niệm Chi, em ngồi với tôi một lúc, có được không?”
Cố Niệm Chi nhìn anh ta một cách ngờ vực, hoàn toàn không muốn đi tới chút nào.
Hà Chi Sơ đợi một lúc, thấy Cố Niệm Chi vẫn không đi đến thì nghiêng đầu nhìn cô. Sau đó, rút một khẩu súng lục từ bên thắt lưng mình ra, đặt lên trên bàn trà.
Cố Niệm Chi sợ đến nỗi mặt trắng bệch, hơi run rẩy hỏi: “Giáo… Giáo sư Hà, rốt cuộc thì thầy muốn làm gì?!”
Hà Chi Sơ nhìn khẩu súng lục kia, lạnh nhạt nói: “Em không cần phải sợ, tôi đã nói chuyện lúc nãy sẽ không xảy ra nữa thì nó sẽ không xảy ra nữa. Nếu như em không tin thì khẩu súng này đầy đạn, em cầm nó trong tay, chĩa vào tôi. Tôi biết kỹ năng bắn súng của em rất giỏi, sức lực của tôi có mạnh thế nào đi chăng nữa cũng chẳng mạnh hơn súng được… Em đã yên tâm chưa?”
Khóe miệng của Cố Niệm Chi hơi co rút. Đến giờ thì cô đã có sự nhận thức sâu sắc hơn về tính khí thất thường của Hà Chi Sơ rồi.
Cố Niệm Chi ngẩng đầu nhìn ngọn đèn âm trần trên trần nhà, lần đầu tiên cảm thấy hối hận tại sao mình cứ nhất quyết phải thi nghiên cứu sinh của Hà Chi Sơ…
Nhưng lúc ấy, cô đâu có biết Hà Chi Sơ là người như thế này đâu!
Đương nhiên, trước nay, danh tiếng của Hà Chi Sơ vẫn rất tốt, chưa từng nghe nói anh ta quấy rối nữ sinh bao giờ. Trong trường có rất nhiều lời đồn đều nói rằng nữ sinh dùng mọi cách để “thả thính” anh ta như thế nào nhưng lại bị anh ta xem thường…
Tại sao Hà Chi Sơ lại đối xử với mình như vậy chứ?
Cố Niệm Chi tự kiểm điểm lại bản thân, có phải do bản thân mình đã cho Hà Chi Sơ tín hiệu không đúng ở phương diện nào đó khiến anh ta cảm thấy mình có ý đồ với anh ta?!
Rõ ràng mình đã bày tỏ rất rõ rồi mà…
“Giáo sư Hà, chuyện hôm nay khiến tôi cảm thấy rất sợ. Tôi thật sự không muốn nói nữa, tôi muốn về nhà.”