Cố Niệm Chi sớm đã có cảm giác con gái Thủ tướng vẫn đi theo sau, nhưng cô cũng không hề để tâm.
Thứ nhất, đây là trong khuôn viên của trường đại học B, lại giữa ban ngày ban mặt nên gần như không có khả năng xảy ra chuyện gì cả.
Thứ hai, lúc nào Cố Niệm Chi đi ra ngoài cũng có người do Hoắc Thiệu Hằng bố trí âm thầm đi theo bảo vệ.
Trước đây cô cảm giác không rõ lắm, nhưng kể từ vụ năm ngoái cô bị bắt cóc khi đang đi du lịch tốt nghiệp với đại học C, cô mới biết vì sự an toàn của bản thân mà có biết bao nhiêu người vẫn luôn ở phía sau bảo vệ mình.
Đương nhiên, từ đó về sau, Cố Niệm Chi cũng thận trọng hơn nhiều, bởi vì sự lỗ mãng, bướng bỉnh của cô có thể khiến người khác phải trả giá bằng cả sinh mệnh của mình.
Điều thứ ba, tất nhiên chính là vì Đậu Ái Ngôn là con gái Thủ tướng, cũng sẽ có vệ sĩ đi theo bảo vệ.
Do đó, Cố Niệm Chi rất thong thả vừa đi vừa ngắm nhìn khuôn viên trường đại học B.
Khuôn viên trường đại học B cực kì rộng rãi, bình thường sinh viên phải đạp xe để di chuyển giữa phòng học, thư viện và nhà ăn.
Nếu không đạp xe mà chỉ đi bộ thì chạy hộc tốc cũng không kịp chạy từ phòng học của tiết trước đến phòng học của tiết sau.
Các dãy nhà giảng đường của đại học B lại nằm phân tán, sinh viên không học cố định ở một tòa nào. Mọi người học tiết nào thì phải dựa vào sắp xếp trong thời khóa biểu để tới tòa nhà đó học.
Có một số sinh viên thậm chí còn lái cả xe ô tô vào trong trường học.
Cố Niệm Chi mở bản đồ của đại học B trong điện thoại ra, tìm con đường gần nhất để đến tòa nhà giáo sư mà Hà Chi Sơ đang ở.
Mấy người Đậu Ái Ngôn còn đang mải nghĩ chuyện riêng, không còn líu ra líu ríu nói chuyện nữa, vì thế mà nhất thời không chú ý nên để mất dấu Cố Niệm Chi.
Đến khi họ nhận ra thì trước mặt đã có mấy con đường rẽ bốn phương tám hướng nhưng lại không thấy bóng dáng Cố Niệm Chi đâu cả.
“Mới chớp mắt một cái, rốt cuộc là cô ta chạy đi đâu rồi?”
Đậu Ái Ngôn bực mình giậm chân: “Sao lại chạy nhanh như thế được cơ chứ?!”
“Thôi bỏ đi.” Hai người bạn của cô ta khuyên nhủ: “Kệ cô ta đi, không cùng đường với chúng ta. Ái Ngôn, không phải cậu bảo muốn tìm giáo sư Ôn nói chuyện sao? Chúng tớ đưa cậu qua đó nhé?”
“Được, cùng đi đi.”
Đậu Ái Ngôn đã hẹn với Ôn Thủ Ức, hôm nay không có tiết học, cô ta muốn đi tìm Ôn Thủ Ức hỏi một số câu hỏi trong sách.
Hai người bạn của cô ta cũng muốn làm quen với luật sư Hà tiếng tăm lừng lẫy, với gia thế của bọn họ, có quan hệ tốt với luật sư thì thế nào cũng có lợi.
Kết quả thật đúng là oan gia ngõ hẹp, lúc ba người bọn họ đến dưới toà nhà giáo sư mà Ôn Thủ Ức ở thì Cố Niệm Chi lúc nãy mất tích đã đứng trước tòa nhà rồi.
Cô mặc một chiếc áo khoác da ngắn màu đen, rất vừa vặn, trên eo thắt một chiếc thắt lưng làm tôn lên cái eo mảnh khảnh, bên trong mặc một chiếc áo len cao cổ màu vàng sáng, che kín chiếc cổ thon dài, tóc cột đuôi ngựa hất về phía sau, rất thoải mái năng động. Cô đi một đôi bốt da mỏng cao đến đầu gối, đôi bốt ôm sát vào chân, làm tôn lên bắp chân tuyệt mỹ.
Cố Niệm Chi đang đứng trước tòa nhà, ngơ ngẩn cầm điện thoại đưa lên tai nghe, cũng không nói chuyện, qua một lúc thì tắt máy.
“Ồ, sao cô ta lại ở đây?”
Đậu Ái Ngôn lẩm bẩm, nhìn về phía Cố Niệm Chi vẻ nghi ngờ.
Cô ta biết sau lưng Cố Niệm Chi bây giờ còn có Thiếu tướng Hoắc nên không muốn tính toán luôn với cô.
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.
Đợi Thiếu tướng Hoắc kết hôn rồi, có vợ rồi, đến lúc đó xử lý Cố Niệm Chi sẽ dễ dàng hơn nhiều…
Hai người bạn của cô ta cũng rất tò mò nhìn ngó sang bên cạnh Cố Niệm Chi: “Cô ta tìm ai vậy?”
Ba người còn đang ngờ vực thì một giọng nói ấm áp từ sau lưng truyền tới: “Ái Ngôn, em đến sớm vậy.”
Đó là tiếng Ôn Thủ Ức.
Cô ta vừa lái một chiếc xe Mercedes đi ngang qua, dừng xe tại chỗ đỗ xe trước tòa nhà giáo sư.
Vị trí này rất đặc biệt, ngoại trừ người khuyết tật có thể đậu xe thì chỉ có xe đặc quyền mới có thể đậu ở đây.