Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 547



Chương 549:

 

Cố Niệm Chi không nén được lại khóc, nhưng lần này là khóc vì cảm động chứ không phải vì sợ hãi hay ấm ức.

 

Hoắc Thiệu Hằng ôm cô im lặng ngồi một lúc mới đứng lên, dặn: “Em ăn sáng đi, anh đi làm việc đây.”

 

Cố Niệm Chi tiễn anh ra cửa, thật ra cũng chỉ cách nhau một cái hành lang mà thôi.

 

Hoắc Thiệu Hằng cạn lời lắc lắc đầu, không nói gì nữa, bước vào căn phòng đối diện xem tài liệu.

 

Tâm trạng Cố Niệm Chi vô cùng tốt, cô vui vẻ ăn sáng, tiện tay gọi điện thoại cho Hà Chi Sơ nói muốn đến trường tìm anh ta để bàn bạc việc ký tên đảm bảo, hỏi anh ta lúc nào rảnh.

 

Cố Niệm Chi gọi vào số điện thoại cá nhân của Hà Chi Sơ. Rất ít người biết được số điện thoại này, từ nước Mỹ đến Đế quốc Hoa Hạ, số người biết số điện thoại này chỉ đếm trên đầu ngón tay.

 

Hà Chi Sơ vừa ăn sáng xong, đang ngồi trước máy tính xử lý một số email công việc.

 

Nghe thấy điện thoại cá nhân đổ chuông, anh ta liền cầm lên xem rồi lập tức nghe máy.

 

“Chào buổi sáng, giáo sư Hà.” Giọng nói ngọt ngào, mềm mại của Cố Niệm Chi vọng ra từ trong điện thoại. Hà Chi Sơ buông chuột xuống, dựa vào lưng ghế, nói với vẻ rất xa cách: “Chào em, Niệm Chi.”

 

Cố Niệm Chi thở phào, Hà Chi Sơ vẫn còn nghe điện thoại của cô, chắc là không tức giận lắm…

 

“Giáo sư Hà, chuyện ký tên bảo đảm mà em nói với thầy lần trước, không biết là khi nào thầy có thời gian rảnh ạ?”

 

Cố Niệm Chi cười đầy vẻ thân thiện.

 

Hà Chi Sơ đang nghịch một cây bút trong tay, đặt cạch một cái lên mặt bàn, lạnh nhạt hỏi cô: “Em không làm chuyên gia đàm phán của Cục tác chiến đặc biệt nữa sao?”

 

“Đó vốn dĩ chỉ là kế sách tạm thời, giáo sư Hà không nghĩ là Hoắc thiếu sẽ thiên vị mà cho em một công việc đấy chứ?”

 

Cố Niệm Chi tươi cười, nhẹ nhàng cãi lại Hà Chi Sơ.

 

“Vậy là phải, hay là không phải?”

 

Hà Chi Sơ phớt lờ sự khiêu khích của Cố Niệm Chi, cố chấp hỏi cô.

 

Cố Niệm Chi đành bĩu môi, thấp giọng nói: “Không phải”.

 

“Ừ, vậy thì tốt, bây giờ em có rảnh không? Đến ngay đi.”

 

Hà Chi Sơ nói xong liền tắt máy.

 

Cố Niệm Chi trừng mắt nhìn điện thoại, thầy không nói thầy ở đâu thì em làm sao mà đi tìm thầy được chứ?

 

Nghĩ một lúc, cô gửi cho Hà Chi Sơ một tin nhắn: “Giáo sư Hà, thầy ở đâu vậy?”

 

Hà Chi Sơ gửi địa chỉ của anh ta tại khu nhà dành cho giáo sư khoa Luật đại học B rồi nhanh chóng đi tắm.

 

Anh ta mặc áo tắm, buộc lỏng đai áo, trên cổ còn vắt một chiếc khăn mặt, vừa đi vừa dùng khăn mặt lau tóc.

 

Vừa đi đến phòng ngủ, anh ta nhìn thấy Ôn Thủ Ức cầm một đống quần áo đã giặt sạch bước vào, cất trong tủ quần áo của anh ta.

 

Hà Chi Sơ cau mày vẻ không hài lòng: “Sao cô không gõ cửa?”

 

Ôn Thủ Ức vội quay lại, nhìn thấy Hà Chi Sơ vừa tắm xong bèn kinh ngạc nói: “Giáo sư Hà, sao anh vẫn còn trong ở trong phòng? Giờ này lẽ ra anh phải đi đến phòng làm việc rồi chứ?”

 

Lúc này Hà Chi Sơ mới nhớ ra, vốn dĩ anh ta đã hẹn giờ này sẽ đến Văn phòng luật sư Quân Lâm mà anh ta mở ở Đế quốc Hoa Hạ để họp và gặp nhân viên của mình.

 

“… Tôi không muốn đi nữa, cô đi thay tôi đi.”

 

Hà Chi Sơ cầm một bộ quần áo sạch, đi vào nhà tắm thay.

 

Ôn Thủ Ức cắn môi, đi đến cửa nhà tắm, lo lắng hỏi: “Giáo sư Hà, anh làm sao thế? Có phải là bị ốm rồi không? Lại đau đầu à?”

 

Thay quần áo xong, Hà Chi Sơ đẩy cửa nhà tắm đi ra, lạnh nhạt nói: “Tôi có đi hay không mà còn phải giải thích với cô hay sao?”

 

“Tôi chỉ lo cho sức khỏe của giáo sư Hà thôi mà, ông cụ rất lo lắng cho anh đấy…” Ôn Thủ Ức vội vàng giải thích: “Anh không sao thì tôi yên tâm rồi. Bây giờ tôi sẽ đến Văn phòng luật sư họp.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.