Hoắc Thiệu Hằng càng bình tĩnh, tự nhiên hơn. Anh khoanh tay khoan thai nói, “Anh có quen với Đậu Khanh Ngôn không?”
“Tôi đã nói từ trước rồi, hoàn toàn không quen.” Hà Chi Sơ nhíu nhíu mày, “Tôi hỏi lại anh câu anh vừa nói, từ bao giờ mà sự quan tâm của tôi dành cho trợ lý lại lớn hơn với học trò của mình thế? Sao anh lại bị liên lụy vào trong chuyện của Đậu Khanh Ngôn lần này?”
“Bởi vì hai chuyện đó có liên quan đến nhau.” Hoắc Thiệu Hằng lấy hai viên sô cô la trong cốc thủy tinh trêи bàn, đặt một viên trước mặt mình, một viên khác thì đẩy về phía Hà Chi Sơ, “Sự quan tâm của anh với trợ lý Ôn Thủ Ức của anh đó thật sự không phải bình thường, thậm chí là yêu ai yêu cả đường đi lối về, còn có thể quan tâm luôn cả tới đương sự của cô ấy. Theo như anh nói từ trước, anh không hề quen biết gì với Đậu Khanh Ngôn, hoàn toàn không có quan hệ gì với cô ta. Ấy vậy mà anh lại có thể nể mặt Ôn Thủ Ức, cho mượn một trong năm chiếc máy bay tư nhân tối tân nhất trêи toàn cầu để đưa Đậu Khanh Ngôn về nước. Tình cảm thắm thiết nhường này, hẳn là trợ lý Ôn có thể cảm nhận được, cho nên vô cùng giữ gìn Giáo sư Hà.”
Lời nói của Hoắc Thiệu Hằng cực kì sắc bén, buộc Hà Chi Sơ thừa nhận hoặc là anh ta có tình cảm không bình thường với Ôn Thủ Ức, nếu không thì nên giải thích thế nào về hành động của anh ta với đương sự của Ôn Thủ Ức, khi cho Đậu Khanh Ngôn, một người “không có chút quan hệ nào” với anh ta được mượn máy bay tư nhân của mình.
Hoặc là, Hà Chi Sơ sẽ phải thừa nhận vừa rồi anh ta nói láo, anh ta với Đậu Khanh Ngôn không phải là “không có chút quan hệ nào”. Hai người bọn họ không chỉ biết nhau, mà còn có quan hệ rất sâu. Do đó, vụ án của Đậu Khanh Ngôn, e là Hà Chi Sơ không thể không đếm xỉa tới.
Hà Chi Sơ nắm chặt hai tay, khóe môi lạnh nhạt mím chặt, đôi mắt hoa đào sóng sánh kia tràn ngập vẻ lạnh lùng, nhưng nhất thời lại không nói nên lời.
Bất luận là khả năng nào mà Hoắc Thiệu Hằng vừa nói thì đối với Hà Chi Sơ, nó cũng đều có thể đẩy anh ta vào một cái hố sâu vô cùng phiền toái.
Đương nhiên anh ta không có tình cảm gì với Ôn Thủ Ức, hơn nữa, đối với Đậu Khanh Ngôn, anh ta cũng chỉ là quen biết sơ sơ mà thôi.
Nhưng anh ta biết có người đang thiết lập sẵn một cái bẫy như thế, anh ta cũng vui nếu chuyện đó thành công nên mới khoanh tay đứng nhìn, thậm chí còn thuận nước đẩy thuyền cho mượn một chiếc máy bay.
Không ngờ rằng, Hoắc Thiệu Hằng lại có thể liên kết hai chuyện nhìn có vẻ như không liên quan gì đến nhau lại để tra hỏi anh ta.
Có điều, những cơn sóng gió mà Hà Chi Sơ phải trải qua không hề ít hơn Hoắc Thiệu Hằng, có một chút chuyện thậm chí còn hung hiểm hơn Hoắc Thiệu Hằng nhiều nữa. Mấy vấn đề ở độ khó này, anh ta vẫn có thể ứng phó được.
Hà Chi Sơ hơi nhếch khóe môi lên, giọng nói lạnh lùng thờ ơ, giống như là dòng nước chảy qua vùng đất lạnh giá, “Hóa ra đối với Thiếu tướng Hoắc, việc cho mượn một chiếc máy bay chính là minh chứng cho việc có cảm tình với đối phương sao?”
Sau đó anh ta cười phì một tiếng, “… Như vậy, thứ tình cảm đó không khỏi quá rẻ mạt đó.”
“Rẻ mạt ư?” Hoắc Thiệu Hằng hỏi lại, “Giáo sư Hà đang khoe khoang sự giàu có của mình sao?”
“Ừm, anh có thể hiểu như thế.” Hà Chi Sơ dựa vào lưng ghế, hai tay để lên thành ghế, trông giống như một vị vương giả âm trầm và lạnh lùng, “Đối với tôi mà nói, chiếc máy bay kia cũng giống như những chiếc ô tô trong ga-ra của Thiếu tướng Hoắc vậy. Đó chỉ là một loại phương tiện giao thông mà thôi, không nói lên rằng giàu hay nghèo. Một khi trợ lý của tôi cần, tôi giúp đỡ cô ấy cũng không có gì quá đáng.”
Anh ta cố tình dùng thế lực về tiền tài của mình để chèn ép ra mặt.
Hoắc Thiệu Hằng gật nhẹ đầu, trong lòng lại cảnh giác với Hà Chi Sơ thêm vài phần.
Người này không chỉ thông minh, lại giàu có đến mức quy mô như vậy. Đồng thời, có thể anh ta biết được về quá khứ của Cố Niệm Chi, thậm chí còn luôn ngấp nghé cô ấy nữa, quả thật là anh càng phải thận trọng hơn một chút.
“Lời giải thích của Giáo sư Hà tuy có hơi miễn cưỡng nhưng cũng không phải là không thể tiếp nhận.” Hoắc Thiệu Hằng cũng gác chân, hơi hất cằm lên, “Có điều, bản thân Giáo sư Hà có tài lực thế này, vậy mà nhà họ Hà lại không có tiếng tăm gì, cũng khó trách người ngoài đoán già đoán non.”
“Điều này thì tôi đành chịu, không có biện pháp. Người khác muốn nghĩ thế nào, là chuyện của người ta, tôi cũng đâu thể chặn miệng bọn họ không cho nói được đúng không?” Hà Chi Sơ nhún vai tỏ vẻ không quan trọng, “Giờ thì anh tin rằng tôi và Đậu Khanh Ngôn không có quan hệ gì với nhau rồi chứ?”
“Giáo sư Hà, anh đi cùng một xe với Đậu Khanh Ngôn tới đây, lại phủ nhận hoàn toàn chuyện có quan hệ với cô ấy thì gượng ép quá.” Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười nói. Đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng Cố Niệm Chi truyền tới từ trong tai nghe, cô đang nói với anh: “Hoắc thiếu, chắc chắn Giáo sư Hà có quen Đậu Khanh Ngôn, hơn nữa còn rất thân thiết. Ngày đó, trước khi Đậu Khanh Ngôn cho em xem đống ảnh chụp kia, ở ngay tại dinh thự Thủ tướng chính miệng anh ta đã nói với em, rằng anh và Đậu Khanh Ngôn rất xứng đôi, là một đôi… Rõ ràng anh ta đã biết trước sự tồn tại của những bức hình đó.”
Hoắc Thiệu Hằng chăm chú lắng nghe trong chốc lát. Khi ngước mắt lên nhìn lại Hà Chi Sơ một lần nữa, sắc mặt anh càng trầm tĩnh hơn.
Anh tắt cuộc gọi trêи tai nghe, cười nói với Hà Chi Sơ, “Giáo sư Hà, vừa có người của chúng tôi nói, ngày đó chính tai nghe thấy cuộc nói chuyện của anh với Niệm Chi ở dinh thự của Thủ tướng. Nghe nói, có vẻ anh đã biết trước chuyện về những bức hình kia, hơn nữa còn biết được khúc mắc giữa tôi và Đậu Khanh Ngôn nữa…”