Đậu Khanh Ngôn khoác áo khoác da, khóc sưng hết cả mắt, đi theo bà Ngôn, mẹ cô ta, vội vội vàng vàng chạy tới bãi đỗ xe sau nhà.
“Khanh Ngôn, con đi nhanh đi, lần này con đi thì đừng quay về nữa.” Hai mắt bà Ngôn cũng đã khóc sưng cả rồi, “Mẹ mà biết thế này, lúc trước đã không tìm mấy người kia để xin những bức ảnh đó, không ngờ cuối cùng lại thành hại con…”
“Mẹ đừng khóc, là con không tốt.” Cuối cùng Đậu Khanh Ngôn cũng biết sợ hãi. Sự mê luyến Hoắc Thiệu Hằng trong nhiều năm qua của cô ta bỗng chốc như tỉnh táo lại, nhưng đã muộn rồi… Sai lầm lớn đã ủ thành, nếu như lần này cô ta có thể chạy thoát, cô ta nhất định sẽ không trở về nữa, cũng tuyệt đối sẽ không có ý gì với Hoắc Thiệu Hằng nữa.
Lúc trước, cô ta cùng với Hoắc Thiệu Hằng đóng giả làm vợ chồng, đi thực thi nhiệm vụ ở châu Âu. Trong nửa năm đó, cô ta không thể kiềm chế bản thân mình nên đã đem lòng yêu Hoắc Thiệu Hằng, còn tự cho rằng chắc chắn Hoắc Thiệu Hằng cũng yêu mình.
Dù sao thì trong những thế hệ trước của bọn họ cũng có rất nhiều trường hợp đóng giả rồi thành vợ chồng thật.
Kết quả là Hoắc Thiệu Hằng lại hoàn toàn khác biệt. Sau khi nhiệm vụ của bọn kết thúc, vừa về nước, Hoắc Thiệu Hằng đã trở mặt coi như không quen biết, hoàn toàn không chịu có bất kỳ liên quan gì đến cô ta.
Cô ta đã từng khóc lóc, náo loạn đòi tự sát, trêи cổ tay vẫn còn để lại một vết sẹo thật sâu, cuối cùng đi vào ngõ cụt, tinh thần gần như đã trở nên không bình thường.
Mặc dù bố cô ta là Thủ tướng cao quý nhưng cũng không thể nào ép buộc Hoắc Thiệu Hằng tiếp nhận cô ta được.
Bởi vì, Hoắc Thiệu Hằng là người thuộc Bộ Quốc phòng, chịu sự quản lý trực tiếp của Thượng tướng Quý. Bàn tay của Thủ tướng Đậu còn chưa duỗi được tới phía bên Thượng tướng Quý.
Cuối cùng, ông ta cũng không có cách nào khác, đành phải vụng trộm sai người lén lút xin lấy những bức ảnh đạo cụ bí mật khi bọn họ làm nhiệm vụ ra để cho cô ta tưởng niệm.
Cô ta đã dựa vào bộ ảnh này mà mai danh ẩn tích ở nước ngoài một thời gian.
Nghĩ tới sự chờ đợi nhiều năm của mình bỗng chốc hóa hư vô, lại còn có thể liên lụy tới người nhà, Đậu Khanh Ngôn cảm thấy vô cùng hối hận.
“Con à, đi nhanh đi. Chậm thêm chút nữa sợ là sẽ không kịp đâu.”
Bà Ngôn vội vàng nhét cô ta vào trong xe, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Trong bãi đỗ xe vang lên từng tiếng bước chân dồn dập, đều tăm tắp.
Một đội cảnh sát quân sự mặc quân phục của Cục tác chiến đặc biệt với vũ trang súng ống đầy đủ đã ập tới, bao vây xung quanh hai mẹ con.
“Đậu Khanh Ngôn, cô bị tình nghi đã giả tạo chứng cứ, nói xấu phỉ báng lãnh đạo. Cô đã bị bắt, đây là lệnh bắt giữ.”
Triệu Lương Trạch đi tới, chìa lệnh bắt giữ ra với hai mẹ con cô ta.
Tinh thần đang căng như dây đàn trong đầu Đậu Khanh Ngôn đứt phựt một tiếng, trước mắt tối sầm lại rồi mềm oặt người ngã xuống đất.
Triệu Lương Trạch không chút thương hoa tiếc ngọc nào, anh ta vung tay lên ra lệnh, “Đưa cả hai đi.”
Không chỉ có Đậu Khanh Ngôn, mà ngay cả bà Ngôn, mẹ cô ta cũng bị cảnh sát quân sự của Cục tác chiến đặc biệt đưa đi.
“Hành động kết thúc, mục tiêu đã bị bắt giữ quy án, hoàn thành.”
“Đã nghe.”
***
Trong phòng khách dinh thự Thủ tướng, tất cả khách khứa đều nhìn nhau, không ai dám làm chim đầu đàn.
Hà Chi Sơ ung dung đi tới, chậm rãi nói, “Tôi không phải là người của Đế quốc Hoa Hạ, xin hỏi các anh dựa vào cái gì bắt tôi?”
“Giáo sư Hà, không phải chúng tôi bắt anh, chúng tôi chỉ mong anh cùng hợp tác điều tra với chúng tôi thôi.” Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng đi tới, hờ hững nhìn Hà Chi Sơ, “Còn có trợ lý của anh nữa, tất cả đều phải theo chúng tôi đi một chuyến.”