Hoắc Thiệu Hằng nhận được bức ảnh kia liền nhìn một chút, không khỏi cong môi mỉm cười, nói: “Cái này thì có gì mà đáng giận?”
“Sao không giận được chứ? Anh còn chưa bao giờ đút cho em ăn như thế này!” Cố Niệm Chi tiếp tục giậm chân, quay người lao vào trong phòng ngủ, lấy một chùm nho từ ngăn mát của tủ lạnh nhỏ ra, nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Bây giờ em muốn anh đút cho em ăn!”
Cô muốn rửa sạch cảnh tượng của bức ảnh kia ra khỏi trí nhớ của mình.
Hoắc Thiệu Hằng lại chuyển tay cho vào miệng mình chứ không đút cho cô.
Cố Niệm Chi tức điên người, đang định nhào lên đánh anh thì tay còn lại của Hoắc Thiệu Hằng đã vòng qua đỡ lấy phần gáy cô.
Cố Niệm Chi không cựa quậy được, chỉ có thể trợn trừng đôi mắt to tròn nhìn Hoắc Thiệu Hằng.
Khuôn mặt của Hoắc Thiệu Hằng càng lúc càng gần, cuối cùng chạm vào mặt cô, đè xuống hôn lên môi cô.
Quả nho vẫn còn lạnh kia liền từ trong miệng Hoắc Thiệu Hằng mớm vào miệng Cố Niệm Chi.
Lưỡi của Hoắc Thiệu Hằng đẩy quả nho kia vào phía trong môi của Cố Niệm Chi, sau đó ấn môi vào môi cô. Hơi thở nóng rực của anh vẫn vờn quanh hai cánh môi của Cố Niệm Chi, anh nhỏ giọng nói: “Đây mới là tư thế đút nho cho bạn gái ăn chính xác của anh.”
Quả nho ướp lạnh lại mang theo chút hơi ấm lăn qua lộn lại giữa răng và môi của Cố Niệm Chi.
Hàm răng trắng bóc của cô mơ màng cắn vào nó, nước nho thơm ngọt thoáng chốc đã tràn đầy khoang miệng cô hương thơm, vị ngọt ngào, nhưng lại có cả vị hơi chua chua. Nhấm nháp tỉ mỉ lại hương vị kia thì lại thấy vị chua chua đó như rượu ngon say lòng người, giống như mùi vị của tình yêu vậy…
Cố Niệm Chi choáng váng muốn say, chẳng qua chỉ ăn có một quả nho thôi mà lại như uống cả một cân rượu ngon lâu năm vậy. Hai gò má cô ửng đỏ, đôi mắt sáng như sao khẽ khép hờ, trong vẻ mơ màng hiện lên sự quyến luyến và yêu thương vô hạn.
Hoắc Thiệu Hằng trầm giọng cười khẽ, bàn tay anh vững vàng đỡ sau gáy cô, đặt lên môi cô những nụ hôn triền miên vô tận. Cái lưỡi không chịu cô đơn thậm chí còn cạy mở môi cô, tiến vào bên trong tìm kiếm quả nho cô mới ngậm vào.
Cố Niệm Chi bị hôn đến nỗi như lọt vào trong sương mù, đôi mắt đen bóng lúc này giống như bị phủ lên một lớp thủy ngân đen mỏng manh, ý thức có chút hỗn loạn, thân thể như được ngâm trong suối nước nóng, ấm áp đến nỗi không gượng dậy nổi tinh thần. Nhưng lần này, trong đầu cô không ngừng vang vọng lời nói vừa rồi của Hoắc Thiệu Hằng, “… Như thế này mới là tư thế chính xác để đút nho cho bạn gái ăn của anh.”
Anh ấy đã thừa nhận cô chính là bạn gái chính thức của anh rồi sao?
Cố Niệm Chi dần tỉnh táo lại, xấu hổ hỏi anh, “… Anh thừa nhận em là bạn gái của anh sao?”
Hoắc Thiệu Hằng hơi dừng một chút, mỉm cười nói, “Em nghĩ nhiều rồi, em còn chưa quyến rũ được anh mà.”
“Vẫn chưa sao?” Cố Niệm Chi bừng bừng lửa giận, cô đẩy lồng ngực đang đè xuống của Hoắc Thiệu Hằng ra, cụp mắt xuống, hàng mi dài thật dài run lên, “Nhưng vừa rồi rõ ràng anh nói rằng đây là cách chính xác để đút nho cho bạn gái ăn của anh mà…”
Hoắc Thiệu Hằng buông gáy cô ra, dời tay xuống dưới eo thon của cô, bình tĩnh nói, “Ừm, anh chỉ thị phạm cho em thấy, các đãi ngộ phúc lợi của bạn gái anh mà thôi.”
Đầu óc Cố Niệm Chi lập tức rơi vào trạng thái chết máy, “… Hả? Thế này cũng được sao?!”
“Muốn làm bạn gái của anh không?” Hoắc Thiệu Hằng kéo cô vào sát vào ngực mình, ôm chặt cô, môi vừa ngậm môi cô vừa thong thả nói khiến cho Cố Niệm Chi không thể nào tập trung tinh thần để nghĩ biện pháp đối phó.
“Muốn…”
Giọng Cố Niệm Chi mang theo vẻ tủi thân, tựa như một đứa trẻ đang vô cùng khát vọng được ăn kẹo, nhìn thấy kẹo gần trong gang tấc đó thôi nhưng lại không thể nào với tới được vậy.
“Thế thì cố gắng lên, tiếp tục quyến rũ anh đi. Nếu như quyến rũ được, những đãi ngộ này sẽ là của em đó… Của một mình em thôi…”
Tiếng nói trầm thấp của Hoắc Thiệu Hằng là một sự cám dỗ mà Cố Niệm Chi không thể nào chống cự lại được.
Cố Niệm Chi hít sâu mấy hơi, nhận ra là mình không làm thật thì không được.
Cô nhón chân, giơ hai tay lên, chủ động ôm lấy cổ Hoắc Thiệu Hằng, thừa dịp anh đang không ngừng hôn, bắt đầu phản kϊƈɦ, “Muốn em cố gắng à? Vậy anh cũng phải tỏ ra thành ý chút mới được…”