Thân thể yểu điệu quyến rũ đầy sung mãn được quấn trong chiếc áo khoác lông cừu to, nhưng lại vẫn có thể nhận ra được đường cong bên trong.
Hoắc Quan Thần nhìn Tống Cẩm Ninh giống như buồn vui lẫn lộn, túm chặt lấy ống tay áo của bà, không cho bà đi.
Trải qua hết những cơn sóng gió đêm nay, lại tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy Hoắc Quan Thần thân mật với Bạch Cẩn Nghi, Tống Cẩm Ninh đã triệt để tuyệt vọng rồi.
Bà nắm chặt lấy tay Hoắc Quan Thần, đẩy mạnh ra, phủi phủi áo khoác của mình, “Thượng tướng Hoắc, xin ông tự trọng.”
“Cẩm Ninh, có phải em đang hận tôi không?”
Trong mắt Hoắc Quan Thần có chút ướt át, nhưng ông ta không để cho sự ướt át đó biến thành nước mắt. Trải qua nhiều năm như vậy, những cơn chấn động mà ông ta phải đối mặt đêm nay, không hề ít hơn Tống Cẩm Ninh.
“Thượng tướng Hoắc, sao tôi phải hận ông?”
Tống Cẩm Ninh hơi nhướng mày, quấn chặt áo khoác của mình hơn một chút. Hiện giờ trong lòng vẫn rất khổ sở, nhưng không cần thiết phải để cho ai cũng biết.
Hoắc Quan Thần nhắm mắt lại, “Cẩm Ninh, em nói như vậy thì chắc chắn là hận tôi rồi. Tôi luôn hiểu, khi em càng tỏ ra bình tĩnh thì tức là đang che giấu suy nghĩ nơi đáy lòng mình.”
“Ồ? Ông cũng biết nữa sao?” Tống Cẩm Ninh thở dài một hơi, “Ông hiểu rõ như vậy nhưng vẫn nghe người khác xúi giục, lựa chọn ly hôn với tôi vào lúc tôi không thể nào thanh minh giải thích cho mình.”
“… Cẩm Ninh, em thật sự cho rằng tôi ngu xuẩn như vậy, chỉ bằng mấy phong thư đã tin rằng em có quan hệ mờ ám với anh cả sao?”
Giọng Hoắc Quan Thần trở nên nặng nề. Lúc đầu ông ta không muốn nói, không muốn bôi đen thanh danh anh cả đã mất, nhưng Tống Cẩm Ninh hiểu lầm ông ta thế này thì ông ta không chịu được.
Đời này ông ta chỉ thật sự yêu một người duy nhất là Tống Cẩm Ninh mà thôi. Nhưng cũng vì quá yêu bà, quá mức quan tâm, cho nên khi thấy những lá thư đó, ông ta giận tím mặt, giống như nỗi sợ hãi trong đáy lòng đã biến thành sự thật. Ông ta không có cách nào đối mặt với kết cục bà quay lưng rời đi, cho nên mới sớm buông tay, chặt đứt tất cả yêu thương của mình với bà.
Tống Cẩm Ninh yên lặng nhìn về phía trước.
Đêm mùa đông ở Đế đô rất lạnh, trêи trời không trăng, cũng không có sao. Ngọn đèn ở cổng nhà họ Hoắc hắt xuống ánh sáng trắng, chiếu vào gương mặt không chút hồng hào của Tống Cẩm Ninh, không thể nhìn ra được cảm xúc gì trêи mặt bà.
Hoắc Quan Thần sững sờ nhìn bà, cổ họng đắng chát, nói, “… Cẩm Ninh, em có biết không? Năm xưa, vào đêm trước khi chúng ta kết hôn, anh cả uống say, chính miệng anh ấy đã nói với tôi, anh ấy thích em. Người trong lòng anh ấy, chỉ có một mình em… Nhưng em lại lựa chọn tôi, em có biết tôi vui mừng thế nào không? Hạnh phúc thế nào? Kϊƈɦ động ra sao không?”
“Anh trai tôi là một thiên tài, từ nhỏ đã là mục tiêu ngưỡng mộ của tôi. Trong mắt của bố mẹ tôi chỉ có anh ấy, không có tôi. Điều này cũng không sao, tôi cũng ngưỡng vọng anh ấy, sùng bái anh ấy, dù cả một đời chỉ làm một đứa em trai theo sau anh ấy, tôi cũng chấp nhận.”
Những lời này, Hoắc Quan Thần đã giấu trong lòng mấy chục năm, ngay cả trong lúc tiệc tân hôn chỉ có hai người với nhau, ông ta cũng chưa từng nhắc tới.
Tống Cẩm Ninh biết Hoắc Quan Nguyên tốt hơn Hoắc Quan Thần rất nhiều, nhưng bà của năm xưa ấy, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã chỉ thấy một mình Hoắc Quan Thần rồi…
Lọt vào trong mắt, cũng tiến vào trong tim.
Bà không biết lựa chọn ban đầu của mình, đối với Hoắc Quan Thần, một người luôn nằm trong cái bóng của anh trai mình là một sự cổ vũ mạnh mẽ đến thế nào.
Tống Cẩm Ninh quay người, dưới ánh đèn, đôi mắt mơ màng lấp lánh nước của bà càng trở nên ʍôиɠ lung hơn, như sương như khói vậy.
“Nhưng tôi chưa từng có bất cứ tâm tư gì với anh trai ông cả, đối với tôi mà nói, ý nghĩa duy nhất của ông ấy chỉ có là anh trai ông thôi.” Tống Cẩm Ninh khẽ nhíu mày, “Ông luôn miệng nói yêu tôi nhất nhưng lại không bao giờ tin tôi.”
“… Ha ha, là tôi vô dụng, là tôi vô năng. Nhưng khi có một người anh trai ưu tú như vậy ở bên cạnh yên lặng yêu em, em nói sao tôi có thể yên tâm được? Sao có thể tin tưởng được chứ?”
Anh trai ông ta lớn tuổi hơn ông ta nhưng lại chậm chạp không chịu kết hôn, mãi cho đến khi ông ta và Tống Cẩm Ninh có Hoắc Thiệu Hằng được hai năm, Hoắc Quan Nguyên mới vội vàng kết hôn sinh con gái.
Cho nên, khi nhìn thấy bức thư “Trả châu mắt lệ ròng ròng, hận rằng không gặp khi còn thơ ngây” kia thì ông ta lập tức bùng nổ.
Lúc đó, trong lòng ông ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất, cô ấy đã hối hận… cô ấy hối hận vì đã gả cho mình rồi…