Khác với vẻ kinh ngạc vạn phần của những người này, Cố Niệm Chi không chút giật mình với hành động của Hoắc Thiệu Hằng. Mặc dù cô cũng không biết trước nước cờ này của anh, nhưng điều này cũng không cản được sự kiêu ngạo vì anh đang dâng trào trong lòng cô.
Cô biết, với sự khôn ngoan và năng lực của Hoắc Thiệu Hằng, sao có thể chỉ để cho cô làm ầm một trận lên như thế được chứ?!
Tất nhiên còn có chiêu sau nữa!
“… Mười năm trước cháu đã đưa thi thể La Hân Tuyết đi ướp lạnh rồi sao?! Không thể có khả năng đó!” Bạch Cẩn Nghi khó có thể tin, đôi mắt bà ta trợn lên to như chuông đồng, trừng trừng như mắt bò vậy, “Thế người bị hỏa táng kia là ai?!”
Hoắc Thiệu Hằng căn bản phớt lờ Bạch Cẩn Nghi đi, coi như bà ta không tồn tại nên cũng chẳng trả lời câu hỏi của bà ta.
Lúc này, Hoắc Gia Lan mới phản ứng lại được, thần sắc vừa mừng vừa sợ, nhào tới bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, ngửa đầu hỏi, “Anh họ, anh thật sự giấu thi thể mẹ em rồi sao?! Ở đâu vậy? Ở đâu vậy?! Em muốn gặp mẹ!”
Không ngờ anh lại có thể lén đánh tráo thi thể ngay trong lễ tang nhà họ Hoắc, đồng thời đem đi ướp lạnh. Loại chuyện này, không phải người bình thường có thể làm được đâu!
Lúc đó, Hoắc Thiệu Hằng mới mười tám tuổi, còn chưa nhập ngũ, chỉ là một học viên bình thường trong trường quân đội, anh đã làm được chuyện đó bằng cách nào?!
“Thi thể của bác gái đã được chuyển giao cho cảnh sát, chờ kết án xong sẽ chuyển lại cho em để mai táng một lần nữa.” Giọng Hoắc Thiệu Hằng rất bình thản, không mang theo một chút tình cảm nào.
Hoắc Gia Lan nắm chặt tay lại, không dám hỏi nữa, yên lặng lui xuống.
Hoắc Quan Thần cũng rất kinh ngạc, từ sau khi Tống Cẩm Ninh bước vào, ông ta vẫn luôn im lặng. Lúc này, sắc mặt ông ta mới nghiêm lại nói, “Thiệu Hằng, lời này của con có ý gì?”
“Nói sao thì ý vậy.” Hoắc Thiệu Hằng rất thản nhiên, bình tĩnh trả lời, sau đó quay đầu nhìn nhóm cảnh sát kia, “Đưa bà ta đi, có chuyện gì về đồn cảnh sát nói chuyện.”
“Vâng, Thủ trưởng!”
Lính công vụ của Hoắc Thiệu Hằng và mấy người cảnh sát đồng thanh đáp lại.
Một người cảnh sát không thèm để ý tới sự ngạc nhiên và phản kháng của Bạch Cẩn Nghi, lấy còng tay ra còng bà ta lại, sau đó lấy một chiếc túi giấy có khoét mắt trùm lên đầu bà ta, đẩy bà ta ra ngoài.
Bạch Trường Huy trơ mắt nhìn em gái mình bị cảnh sát đưa đi, vô cùng lo lắng, muốn vọt tới trước mặt Hoắc Thiệu Hằng để tranh luận, lại bị Bạch Duyệt Nhiên giữ chặt lại cánh tay, “Chú Ba, tạm thời đừng kϊƈɦ động vội.”
“Nhưng mà…!” Bạch Trường Huy sốt ruột chỉ về phía cửa, “Cô của cháu đã lớn tuổi rồi, sao mà chịu đựng được chứ?!”
“Chỉ là đi đồn cảnh sát để tra hỏi, hỗ trợ công tác điều tra mà thôi. Chẳng lẽ chú Ba lo Cục cảnh sát sẽ tra tấn ép cung hay sao?” Bạch Duyệt Nhiên khẽ cười nói, “Chuyện của cô, chúng ta cũng không hiểu rõ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, vẫn nên nghe luật sư thì hơn. Hơn nữa, còn có Thượng tướng Hoắc, vị hôn phu của cô ở đây, chú cần gì phải lo lắng vớ vẩn.”
Ánh mắt Hoắc Quan Thần hơi tối đi, nhìn thoáng qua Tống Cẩm Ninh, lại thấy bà ấy đang quay đầu nói chuyện với Hoắc Thiệu Hằng như không có chuyện gì, trong lòng không khỏi càng thêm đắng chát, vô cùng khó chịu.
Mặt Bạch Kiến Thành đầy vẻ áy náy, rất ngại ngùng xin lỗi ông cụ Hoắc, “Chuyện ngày hôm nay, thật sự là dồn dập khiến cho người ta choáng váng, xin thứ cho Bạch mỗ được cáo lui trước. Chờ qua năm mới, sẽ tới nhận lỗi với cụ sau ạ.”
“Bộ trưởng Bạch nói quá rồi, nhà họ Bạch gia thế to, cơ nghiệp lớn, có mấy người không nên thân cũng là bình thường.” Ông cụ Hoắc nghiêm mặt thở dài, “Tin rằng đồn cảnh sát sẽ cho nhà họ Hoắc chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng.”
Bạch Kiến Thành là Bộ trưởng Bộ Nội vụ, coi như là người đứng đầu nội các dưới trướng Thủ tướng.
Hôm nay Thủ tướng không tới nhà họ Hoắc, Bạch Kiến Thành đương nhiên cũng đại biểu cho toàn bộ nội các và Thủ tướng, cùng với Thượng tướng Quý đại biểu Bộ Quốc phòng và Chủ tịch Long đại diện Quốc hội, là ba người có địa vị cao nhất trong các vị khách.
“Đó là chắc chắn rồi, cụ Hoắc không cần phải lo lắng, có người cháu trai như Hoắc thiếu đây, nhà họ Hoắc ngài không cần phải lo lắng nữa.”
Bạch Kiến Thành khen ngợi Hoắc Thiệu Hằng giống như Bạch Cẩn Nghi bị bắt vừa xong không có chút quan hệ nào với ông ta vậy.
Bạch Trường Huy cảm thấy mình không có được sự lão luyện như anh cả của mình, không làm được chuyện bị người ta đánh mặt còn phải chịu thiệt nhận lỗi này, tức giận quay đầu sang chỗ khác, dẫn vợ con mình rời đi.
Bạch Kiến Thành lại thay em trai và người nhà xin lỗi, sau đó mới dẫn vợ mình chào ra về.