Lúc nói những lời này, ánh mắt Cố Niệm Chi quét qua mặt Hoắc Gia Lan một cái. Hoắc Gia Lan vẫn nhìn cô đầy tức giận, không có chút ý hối cải nào.
Cố Niệm Chi mỉm cười với cô ta rồi làm một động tác bảo cô ta tiếp tục chờ đợi.
“Cô đừng có đánh trống lảng. Tôi đang nói tới chuyện ngày hôm nay, cô lại lôi chuyện mười sáu năm trước ra làm gì?” Bạch Cẩn Nghi siết chặt nắm đấm, ánh mắt sắc bén, “Tự cô ta không biết liêm sỉ, lén lút qua lại với anh chồng mình, làm sao Quan Thần có thể nhịn được chuyện này chứ?”
“Bà câm mồm” Cố Niệm Chi sa sầm mặt xuống, “Tôi vừa mới nói rồi, nói chuyện phải có chứng cứ. Ngay trước mặt mọi người, nếu bà còn dám sỉ nhục bác Tống thêm lần nữa thì chúng tôi nhất định sẽ đến tòa án kiện bà tội phỉ bảng. Tất cả mọi người ở đây đều là nhân chứng, đến lúc tòa án cho mời, hy vọng mọi người đừng đùn đẩy mà hãy dũng cảm đứng ra làm chứng.”
***
Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long ngồi ở một chỗ kín đáo trong phòng khách, trợn mắt há mồm nhìn trò hề này, không hẹn mà cùng nhìn nhau rồi lắc đầu cười khổ.
“Lão Quý, xem ra cô nhóc Cố Niệm Chi mà Bộ Quốc phòng các ông che che giấu giấu này cũng nhanh mồm nhanh miệng thật đấy…” Chủ tịch Long cười ha ha, “Tài ăn nói như vậy mà không theo nghiệp Chính trị, ứng cử làm uỷ viên Quốc Hội thì thật đáng tiếc.”
“Này, lão Long, ông đừng có nhòm ngó con bé, coi chừng Thiệu Hằng san bằng luôn cái Quốc hội của ông đấy!” Thượng tướng Quý cười ha ha đẩy đẩy Chủ tịch Long, “Nghe tiếp, nghe tiếp nào.”
***
Bạch Cẩn Nghi cho rằng mình nắm được chứng cứ trong tay cho nên chẳng hề sợ hãi sự đe dọa của Cố Niệm Chi, bà ta cười lạnh nói: “Chứng cứ à? Đương nhiên là tôi có chứng cứ rồi, nếu không ai dám sỉ nhục cô ta ngoài miệng suông được chứ?”
“Vậy sao? Vậy xin hỏi là chứng cứ gì?” Cố Niệm Chi bước từng bước lại gần, căn bản không để Bạch Cẩn Nghi có thời gian suy nghĩ, “Là ảnh và phim quay chụp bắt quả tang tại giường à? Hay là chứng cứ gì khác?”
“Lại còn phải bắt quả tang tại giường nữa ư? Thư tình của bọn họ bị đích thân La Hân Tuyết, mẹ của Gia Lan tìm ra, chứng cứ này còn chưa đủ sao? Còn phải bắt quả tang tại giường à?”
Gân xanh trêи trán Bạch Cẩn Nghi nổi rõ, sắc mặt vô cùng đáng sợ, đôi mắt trừng to nhìn Cố Niệm Chi như muốn phun ra lửa.
“Ha ha, thư tình á?” Cố Niệm Chi vỗ tay, “Tôi nói việc ngụy tạo chứng cứ chính là cái thư tình mà bà nói đấy. Vô dụng rồi.”
Mặt Cố Niệm Chi nghiêm lại, tuy vẫn chưa có kết luận của Văn phòng Giám định Tư pháp nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô gài bẫy Bạch Cẩn Nghi.
Luật sư giỏi là phải dũng cảm đặt giả thiết rồi cẩn thận tìm chứng cứ chứng minh.
“Cô nói cái gì?” Bạch Cẩn Nghi lập tức đổi sắc mặt, “Cô dám nói những bức thư đó là ngụy tạo ư?”
“Thư tình của người khác thì tôi không biết, nhưng tôi biết chắc chắn bức thư của bác Tống kia là ngụy tạo.” Tốc độ nói của Cố Niệm Chi rất nhanh, căn bản không để cho Bạch Cẩn Nghi có cơ hội phản bác, “Thử nghĩ xem, từ mười sáu năm trước bác Tống đã bị thương nặng do sự cố phòng thí nghiệm khiến đầu óc bị ảnh hưởng, được bệnh viện chẩn đoán mắc phải một căn bệnh về thần kinh nặng, không còn năng lực tự lo cho bản thân. Thử hỏi, bà Tống như vậy thì làm sao mười năm trước có thể viết được bức thư tình gửi cho Hoắc Quan Nguyên kia? Mà lúc đó, Hoắc Quan Nguyên cũng đã qua đời được sáu năm rồi. Nhà Vật lý Bạch, lúc nãy tôi đã từng nói, bà dùng loại thủ đoạn vụng về này để hắt nước bẩn, phá hoại tình cảm vợ chồng của người khác thì đã không còn là vấn đề về nhân phẩm nữa, mà là vấn đề về trí thông minh. Chỉ số IQ của bà… thật sự khiến người khác phải lo lắng…”
“Cô câm mồm.” Bạch Cẩn Nghi lại bị đâm vào tử huyệt lần nữa, bà ta cũng không ngờ rằng Cố Niệm Chi chỉ lôi bức thư của Tống Cẩm Ninh kia ra làm chứng cứ. Trong lòng bà ta hơi hoảng hốt nhưng vẫn không mất hết lý trí: “Rõ ràng bức thư đó được viết từ mười sáu năm trước! Sao cô dám nói là nó được viết từ mười năm trước chứ?!”
“Sao bà biết là được viết từ mười sáu năm trước?” Cố Niệm Chi bắt đầu tranh cãi với Bạch Cẩn Nghi, “Làm sao bà chứng minh được rằng bức thư đó được viết từ mười sáu năm trước? Rõ ràng là mười năm trước mới bị phát hiện nhưng chỉ một câu nói của bà lại bị đẩy đến tận mười sáu năm trước. Nhà Vật lý Bạch, logic của Bà ở đâu? IQ của bà ở đâu?”
“Cô không biết nguyên nhân hậu quả mà cũng dám tới giảo biện với tôi à?” Bạch Cẩn Nghi vô cùng khinh bỉ, “Cô tưởng mình có mắt thần hay sao?”
“Vậy bà nói xem chuyện đó là thế nào.”
Cố Niệm Chi nhàn nhã ôm cánh tay, chân bắt đầu gõ gõ gót giày. Cô muốn dụ Bạch Cẩn Nghi nói ra, Bạch Cẩn Nghi càng nói nhiều thì những manh mối lộ ra mới càng nhiều.
Nếu hôm nay Bạch Cẩn Nghi luôn im lặng thì Cố Niệm Chi muốn tiến hành kế hoạch của mình cũng sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Nhưng kế hoạch của Cố Niệm Chi vốn được xây dựng dựa trêи tính cách và phong cách xử sự của Bạch Cẩn Nghi, bởi vậy Bạch Cẩn Nghi sẽ chỉ có thể bị cô kϊƈɦ động và sau đó cứ thế bị cô nắm mũi dắt đi thôi.