Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 400



Đặc biệt là trong mấy năm đầu, bà ta còn tự tin rằng dựa vào năng lực của chính mình cũng có thể xây dựng lại thí nghiệm. Với sự kiêu ngạo của bản thân, khi đó bà ta còn khinh thường không đi đào móc số liệu thí nghiệm từ Tống Cẩm Ninh nữa.

 

Chỉ có điều, bà ta không ngờ rằng mình đã làm thí nghiệm suốt mười sáu năm mà không có được chút khởi sắc nào, không thể không quay lại điểm xuất phát. Lúc này bà ta mới nhận ra rằng, đại khái tác dụng của Tống Cẩm Ninh trong thí nghiệm này là không ai thay thế được.

 

Ngay cả như Hoắc Quan Thần, chồng của Tống Cẩm Ninh, mấy năm nay đều bận bịu việc quân. Trong mười sáu năm mà từ cấp Thượng úy lên tới Thượng tướng, có thể thấy được rằng ông ta cũng không có bao nhiêu thời gian để phí vào người Tống Cẩm Ninh.

 

Tình cảnh này đối với Tống Cẩm Ninh mà nói lại là “trong họa lại có phúc”, nếu không, có lẽ tình hình còn bê bết hơn nhiều.

 

Nhưng Hoắc Thiệu Hằng sẽ không thừa nhận chuyện này, sắc mặt của anh đột nhiên biến đổi, lạnh lùng nói: “Nếu như bản thân bà căn bản không thể làm được đến mức đó, vì sao lại muốn ngăn cản mẹ con tôi gặp mặt? Lại còn muốn đưa mẹ tôi đi ngay trong thời gian nghỉ phép mà tôi vất vả lắm mới có được. Xin hỏi Giám đốc Bạch, rốt cuộc là bà có ý đồ gì?”

 

Bạch Cẩn Nghi nheo mắt lại. Thấy Hoắc Thiệu Hằng không muốn trả Tống Cẩm Ninh về, trong lòng bà ta càng sốt ruột hơn, cũng sợ lỡ đột nhiên Tống Cẩm Ninh khỏi bệnh, như vậy chẳng phải mình lấy giỏ trúc múc nước mà công dã tràng sao?

 

Bà ta vất vả mười sáu năm trời rồi, không thể may áo cưới cho người khác được!

 

“Trước kia tôi cũng có chỗ không đúng, nhưng từ nay về sau, tôi đảm bảo sẽ tự mình chăm sóc sát bên Tống Cẩm Ninh hai mươi tư tiếng một ngày, ba trăm sáu mươi lăm ngày một năm, cho đến khi nào cô ấy khỏi hẳn mới thôi.” Bạch Cẩn Nghi đã hạ quyết tâm, không đạt mục đích không bỏ qua.

 

“Có chỗ không đúng ư? Nói một câu không đúng là có thể đền bù được hành vi phạm pháp của bà mười mấy năm qua sao?” Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày, chỉ chỉ vào văn kiện trong tay Âm Thế Hùng, “Nếu như văn kiện này đã có hiệu lực pháp luật mà bà lại không tuân theo, đó chính là phạm pháp. Bạch Cẩn Nghi, khi phạm pháp mà nói xin lỗi có tác dụng, vậy cần tòa án làm gì?”

 

“Cậu muốn thế nào?!” Bạch Cẩn Nghi vừa sợ vừa giận, “Tôi đã nói chuyện trước kia đều chỉ là bất đắc dĩ rồi mà. Tôi cũng là một nhà Vật lý học, tôi cũng có sự nghiệp và nhiệm vụ của mình, tôi có quan hệ hợp tác rất mật thiết với Bộ Quốc phòng!”

 

“Hợp tác à? Để tôi kiểm tra một chút xem những năm vừa rồi Giám đốc Bạch chi tiêu thế nào, để xem các bà làm thế nào tiêu hết kinh phí của Bộ Quốc phòng cấp cho các thí nghiệm của bà mà lại không thu được kết quả gì.” Hoắc Thiệu Hằng làm công tác tình báo đối ngoại, nhưng bản thân anh cũng chẳng xa lạ gì với những tin tình báo đối nội.

 

Bạch Trường Huy không thích nghe nhất chính là hai từ “kiểm tra”. Ông ta nhíu mày, cảm thấy Hoắc Thiệu Hằng cũng không phải không có lý, hơn nữa, ông ta cũng không hiểu vì sao Bạch Cẩn Nghi cứ nhất nhất phải đưa Tống Cẩm Ninh về ngay lập tức như thế.

 

Bạch Cẩn Nghi trừng mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng, vẫn không chịu nhượng bộ, cười lạnh nói, “Thiếu tướng Hoắc đừng có cố mà đánh trống lảng như thế. Tôi có phạm pháp hay không cũng sẽ do tòa án định đoạt, nhưng hiện giờ, tôi yêu cầu lập tức chấp hành yêu cầu trêи văn kiện này, đưa Tống Cẩm Ninh về.”

 

Nói xong, bà ta liếc mắt ra hiệu cho Bạch Trường Huy một cái.

 

Bạch Trường Huy hiểu ý, phất phất tay về phía sau lưng.

 

Hơn một trăm cảnh sát đặc biệt bọn họ đưa tới lập tức giương súng lên, nhắm thẳng về phía Hoắc Thiệu Hằng đứng ở sau ranh giới phòng vệ và Âm Thế Hùng ở sau anh.

 

Thoạt nhìn, phía bên Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi người đông thế mạnh, vì hai liên đội cảnh vệ mà Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng dẫn theo đều đang mai phục trong chỗ tối, không lộ diện.

 

Bây giờ, thấy đám cảnh sát đặc biệt này muốn ra tay theo lệnh của Bạch Trường Huy, Hoắc Thiệu Hằng mới nói vào trong tai nghe đang đeo trêи người, “Đã quay được hết chưa?”

 

Trong tai nghe truyền đến tiếng của Triệu Lương Trạch, “Hoắc thiếu yên tâm, toàn bộ hành vi ra tay với chúng ta trong Trụ sở tổng bộ Cục tác chiến đặc biệt của bọn họ đều đã được quay lại hết.”

 

Trong video của Triệu Lương Trạch, thấy rõ bên ngoài ranh giới phòng vệ, có hơn một trăm cảnh sát đặc biệt vũ trang đầy đủ đang giương súng, nhắm thẳng vào Hoắc Thiệu Hằng ở trong ranh giới phòng vệ, còn có một lính cảnh vệ đeo mặt nạ nữa.

 

Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, rút súng lục bên hông ra, bắn chỉ thiên một phát.

 

Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi giật mình sợ run người, cùng quát ầm lên, “Cậu muốn làm gì hả?!”

 

Tiếng súng vừa dứt, liên đội cảnh vệ đồng loạt xông ra từ nơi mai phục, tất cả đều giương súng, nhắm thẳng vào đám cảnh sát đặc biệt phía đối diện.

 

“Từ khi Quốc gia chúng ta lập nước tới nay, đây là lần đầu tiên phát sinh tình huống công an và Cục tác chiến đặc biệt chĩa súng về phía nhau.” Hoắc Thiệu Hằng đút súng lục vào bao súng, sửa sang lại găng tay trắng, “Các người chắc là các người muốn ra tay với chúng tôi sao?”

 

Bạch Cẩn Nghi và Bạch Trường Huy dẫn theo cảnh sát đặc biệt vũ trang đầy đủ tới đây vốn chỉ muốn dọa Hoắc Thiệu Hằng một chút, không ngờ Hoắc Thiệu Hằng lại thật sự không phải là quả hồng mềm.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.