Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 387



“Được rồi, anh nói đi, là việc gì thế? Em nhất định sẽ làm được!”

 

Cố Niệm Chi rất tự tin lật ngược tay lại, nắm lấy bàn tay ấm áp của Hoắc Thiệu Hằng.

 

Hoắc Thiệu Hằng nhướng đôi lông mày rậm hình lưỡi mác rất chỉnh tề của mình lên, nhìn Cố Niệm Chi, hỏi như thăm dò: “Sao em biết là chắc chắn em sẽ làm được?”

 

“Bởi vì đó là điều mà Hoắc thiếu đề cập đến! Nếu em không làm được thì chắc chắn anh sẽ không đề cập đến nó.”

 

Cố Niệm Chi tin tưởng Hoắc Thiệu Hằng còn hơn tin vào chính mình.

 

Hoắc Thiệu Hằng im lặng một lúc lâu, nắm chặt lấy tay cô, giọng nói thậm càng trầm thấp hơn: “Được rồi, Cố Niệm Chi, chuyện là thế này. Bệnh của mẹ tôi là do sự cố thí nghiệm năm đó dẫn đến cơ thể và não bộ bị thiếu hụt gene.

 

Cố Niệm Chi đờ người ra.

 

Hoắc thiếu đang nói gì vậy? Hình như cô nghe không hiểu.

 

“Vì vậy, bệnh của mẹ tôi không chỉ là bị rối loạn tinh thần về mặt tâm lý học mà còn rối loạn gene về mặt sinh lý học nữa. Một số tế bào trong não của bà ấy vì tiếp nhận các kϊƈɦ thích đặc biệt của từ trường bên ngoài nên bắt đầu tuần hoàn lặp đi lặp lại quá trình sinh trưởng ngược, từ đó hạn chế tư duy và trí nhớ của bà ấy. Đây là lý do tại sao bà ấy chỉ nhớ được những việc xảy ra trước lúc mười tám tuổi, nhưng mỗi ngày sau mười tám tuổi thì đối với bà ấy đều là một ngày mới. Điều này là do thí nghiệm tuyệt mật gây ra sự thay đổi từ trường, từ đó dẫn đến tính chất bệnh lý của cơ thể bà ấy bị thay đổi. Do đó, điều trị tâm lý thông thường sẽ không bao giờ có tác dụng, nhất định phải điều trị bằng các phương thuốc đặc biệt.”

 

Hoắc Thiệu Hằng nói liền một lèo, sau đó lại chăm chú quan sát nét mặt của Cố Niệm Chi, chú ý đến những thay đổi trong biểu hiện của cô ấy.

 

Dù Cố Niệm Chi còn lơ mơ không hiểu, nhưng vẫn gật đầu: “Là như vậy sao? Chẳng trách điều trị tâm lý của Bạch Cẩn Nghi trong mười sáu năm qua lại không có tác dụng gì.”

 

Thì ra triệu chứng tinh thần không chỉ do vấn đề tâm lý gây nên mà còn do kϊƈɦ thích từ trường khiến tính chất bệnh lý thay đổi nữa.

 

“Đúng thế! Tám năm trước, tôi đã từng đưa Trần Liệt về nhà một lần để âm thầm chẩn đoán cho mẹ tôi. Trần Liệt xác nhận nguyên nhân gây bệnh, nói rằng nhất định phải tìm ra một loại thuốc để chữa trị bổ sung các tế bào não bị tổn hại của mẹ tôi, ngăn chặn quá trình sinh trưởng ngược của các tế bào não đó. Nhưng khả năng của cậu ấy như vậy mà tìm kiếm rất lâu vẫn không thể tìm ra một loại thuốc nào có thể điều trị được chứng thiếu hụt gen này.” Hoắc Thiệu Hằng thở dài, cụp mắt nhìn vào đôi bàn tay mềm mại mịn màng của Cố Niệm Chi, nhẹ nhàng bao bọc tay cô trong lòng bàn tay mình.

 

Cố Niệm Chi suy nghĩ một lúc, nói: “Căn bệnh này nghe có vẻ như thuộc loại các chứng bệnh nan y nhỉ.” Cô hơi ngừng một chút rồi lại hỏi: “Nhưng hôm nay anh đưa bác Tống đến đây, còn gọi Trần Liệt và bác sĩ Diệp chuẩn bị phẫu thuật, là vì anh đã tìm được loại thuốc điều trị cho bác Tống sao?”

 

Hoắc Thiệu Hằng khó xử ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt to đen láy của Cố Niệm Chi, một câu nói cứ xoay vòng trong lòng rất lâu nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra.

 

***

 

Trần Liệt mãi vẫn không thể tìm ra loại thuốc phù hợp để điều trị cho Tống Cẩm Ninh. Cho đến sáu năm trước, khi loại từ trường đặc biệt đó xuất hiện ở một nơi trong thành phố C, Hoắc Thiệu Hằng được lệnh bảo vệ Bạch Cẩn Nghi đi vào vòng từ trường tốt để lấy dữ liệu. Vào thời điểm ấy, chiếc xe chở Cố Niệm Chi bất ngờ xông vào vùng từ trường cấm, bị cấp dưới của Bạch Cẩn nghi tấn công và lập tức bị bốc cháy ngùn ngụt…

 

Cố Niệm Chi tự ý xông vào vùng quân sự trọng điểm vốn dĩ đã nhất định phải chết rồi. Cô ấy gào khóc vùng vẫy trong biển lửa, dáng vẻ hoảng sợ tột độ đó xuyên qua biển lửa rừng rực ánh lên trong mắt Hoắc Thiệu Hằng. Anh bỗng cảm thấy không nỡ nhẫn tâm, không chịu rút lui ngay mà bất chấp nguy hiểm tính mạng, không màng tất cả, lao vào trong biển lửa cứu cô ấy ra khỏi xe.

 

Sau đó, chiếc xe kia lập tức bị thiêu rụi sạch sẽ, không còn đến một hạt bụi nào giống như bị chôn vùi hoàn toàn vậy.

 

Tất nhiên, sau khi cứu Cố Niệm Chi, họ mới biết rằng tuy lai lịch của cô bé này không rõ ràng nhưng chỉ cần nhìn vào bản vẽ trong chiếc ba lô nhỏ cô bé đeo trêи lưng là biết xuất thân chắc chắn không tầm thường.

 

Hơn nữa sau khi Cố Niệm Chi được giải cứu, cô bé chỉ nhận ra Hoắc Thiệu Hằng. Vì vậy, Bộ Quốc phòng quyết định để Hoắc Thiệu Hằng làm người giám hộ của Cố Niệm Chi, đích thân chăm sóc cô ấy, cố gắng tìm ra thân thế thật sự của cô ấy, tốt nhất là có thể lấy được cách liên hệ trực tiếp với người sở hữu bản vẽ ở phía sau lưng cô ấy.

 

Sau đó, trong quá trình cứu chữa cho Cố Niệm Chi, Trần Liệt đã âm thầm nói với Hoắc Thiệu Hằng, thời điểm cô bé Cố Niệm Chi này xông vào từ trường tự nhiên giống hệt với từ trường đã xuất hiện khi thí nghiệm tuyệt mật quân sự thất bại do nhà vật lý học nổi tiếng Tống Hải Xuyên – cũng là ông ngoại của Hoắc Thiệu Hằng chủ trì vào thời điểm mười năm trước.

 

Mà triệu chứng bệnh của Cố Niệm Chi cũng rất giống với bệnh tình của Tống Cẩm Ninh. Điều đó có nghĩa là, môi trường và cơ chế phát bệnh của Cố Niệm Chi gần như giống hệt với tình hình mà Tống Cẩm Ninh phải đối mặt năm xưa, điều kiện gây nên căn bệnh đó cũng có điểm tương tự.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.