Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 380



Lần phản công này mới thật sự là chặt chẽ, trôi chảy. Ngay cả ông cụ Hoắc, Hoắc Học Nông nãy giờ vẫn đứng trêи cầu thang để theo dõi diễn biến cũng khẽ gật đầu, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu.

 

Dù sao thì đó cũng không phải người nhà họ Hoắc, có thể thấy cô nhóc không biết tí gì về việc nhà họ Hoắc cả.

 

Nhưng điều này đã chứng minh rõ ràng, Hoắc Thiệu Hằng là người công tư phân minh. Đối với Cố Niệm Chi, anh vẫn coi đó là nhiệm vụ và công việc của mình, tuy đã chăm sóc cô ấy suốt sáu năm, nhưng Hoắc Thiệu Hằng không hề nhắc đến một chữ nào về chuyện của nhà họ Hoắc với cô ấy.

 

Tất nhiên, chắc chắn ông cụ Hoắc không thể tưởng tượng được rằng, không phải Hoắc Thiệu Hằng không nhắc đến, mà là không có cơ hội để nhắc đến đó thôi.

 

Anh vốn định tối hôm nay sẽ nói hết mọi chuyện của nhà họ Hoắc với Cố Niệm Chi, kết quả kế hoạch lại không theo kịp biến cố, tất cả đều diễn ra trước đó mất rồi.

 

Dù vậy, đối với Hoắc Thiệu Hằng mà nói thì những tình huống này không là gì cả.

 

Anh ấy đã phải đối mặt với những tình huống nguy hiểm hơn hàng trăm lần so với lần này.

 

Có khả năng tùy cơ ứng biến là một trong những chỉ tiêu quan trọng trong bài kiểm tra năng lực của các thành viên trong Cục tác chiến đặc biệt.

 

Nếu Niệm Chi muốn đi theo anh thì phải quen với những tình huống bất ngờ phát sinh thế này.

 

Hoắc Thiệu Hằng không có bất kỳ biểu hiện gì, khoanh tay lẳng lặng quan sát tình hình.

 

Mặc dù Hoắc Gia Lan lớn tuổi hơn Cố Niệm Chi nhưng rõ ràng cô ta không có khả năng tùy cơ ứng biến và chỉ số IQ như Cố Niệm Chi.

 

Cô ta cứng họng nghe Cố Niệm Chi cố tình bẻ chuyện này thành chuyện tốt, muốn đưa Tống Cẩm Ninh đi ngay trước mắt cô ta.

 

Điều này sao có thể được chứ?!

 

Hoắc Gia Lan hoàn toàn không thể chấp nhận nổi kết quả này. Cô ta đưa mắt nhìn một vòng trong phòng khách, nhìn thấy ông nội Hoắc Học Nông đứng trêи cầu thang tầng ba, còn trêи cầu thang tầng hai là gia đình nhà chú thím chương, còn có con gái chương Văn Na và con trai chương Văn Kiệt của họ. Tất cả đều đang đầy thấp thỏm nhìn về phía phòng khách.

 

Cô ta lại quay sang nhìn chú Hai Hoắc Quan Thần, không ngờ ông ấy cũng có vẻ hơi rung động.

 

Còn Bạch Cẩn Nghi, đôi mắt bà ta sâu thăm thẳm, nhìn cô ta bằng ánh mắt thương xót, cảm thông.

 

Ánh mắt của Bạch Cẩn Nghi chính là giọt nước tràn ly khiến toàn thân Hoắc Gia Lan run rẩy, không thể tiếp tục giả vờ được nữa.

 

Nhớ tới khuôn mặt tái nhợt của mẹ cô ta nằm trong phòng ngủ, sắc mặt Hoắc Gia Lan bất giác biến đổi liên tục, lúc thì đỏ gắt, lúc thì trắng bệch đến đáng sợ, cuối cùng cảm xúc đã sụp đổ hoàn toàn.

 

Hoắc Gia Lan gào lên khóc, chỉ vào Tống Cẩm Ninh đang đứng cạnh Cố Niệm Chi rồi hét lên với Cố Niệm Chi: “Tôi sẽ không để cô đưa bà ta đi đâu! Không cho phép cô đưa ả đàn bà đê tiện này đi đâu! Cô có biết rằng, mẹ tôi đã vì bà ta mà phải uống thuốc ngủ tự tử không! Bà ta dựa vào cái gì mà dám giả điên giả dại sau khi đã làm ra những việc vô liêm sỉ như thế chứ?! Chẳng phải bà ta bị điên sao? Bị mất trí nhớ sao? Đã vậy, tôi sẽ làm cho bà ta phát điên mãi mãi! Mất trí nhớ mãi mãi để đền tội với mẹ tôi!”

 

Cố Niệm Chi chợt cảm thấy trái tim mình đang chông cha chông chênh treo lên dây thép trong không trung, trêи không chạm trời dưới không chạm đất, thậm chí còn nhất thời cảm thấy choáng váng.

 

Tất cả điều này rất khác với những gì cô đã dự tính ban đầu, lẽ nào cô sai rồi sao?

 

Cô nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng như cầu cứu, nhưng Hoắc Thiệu Hằng vẫn nhìn cô bằng khuôn mặt không chút cảm xúc, cũng không có ý định mở lời.

 

Hoắc Gia Lan ngã vào vòng tay của Bạch Cẩn Nghi, khóc lóc đến toàn thân run rẩy: “Cháu biết! Cháu biết điều đó từ mười năm trước rồi! Bố cháu vốn không mất tích! Mọi người đều đang nói dối cháu và mẹ cháu! Chẳng qua vì bảo vệ mạng sống của ả đàn bà đê tiện kia mà ông ấy thịt nát xương tan thôi!”

 

“Chị đủ rồi đấy!”

 

Cuối cùng Cố Niệm Chi không thể nghe tiếp được nữa. Nếu đã không có ai nói hộ cho Tống Cẩm Ninh vậy thì để cô nói. Dù sao cô cũng là người ngoài cuộc, để cô lấy thân phận người ngoài nói vài câu đi, “Hoắc Gia Lan, những điều bẩn thỉu chị nói ra sẽ không khiến chị có lý hơn mà chỉ khiến người khác ghét bỏ hơn thôi.”

 

Cơn tức của Hoắc Gia Lan nghẹn lại trong cổ họng, ho sù sụ cả tràng dài.

 

Bạch Cẩn Nghi vội vàng vỗ vỗ vào lưng cô ta, lắc đầu với Cố Niệm Chi: “Cố Niệm Chi, tôi không ngờ miệng lưỡi của cô lại sắc sảo như thế. Cô có biết đối với Gia Lan, việc mẹ con bé đã chết vì tự tử là nỗi đau cả đời của nó không? Sao cô có thể xát muối lên vết thương của con bé như thế chứ?”

 

Cố Niệm Chi hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc của bản thân, bình tĩnh nói: “Cháu không biết rằng mẹ của Hoắc Gia Lan đã chết vì tự tử, cháu chỉ biết rằng việc cô ấy gọi bác Tống như vậy là sai. Bác Tống…”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.