Để tình địch trị bệnh cho thì đúng là hết sức tưởng tượng với người nhà này rồi!
Có điều, mọi chuyện cũng đã thật sự phát triển đến mức khó tin như vậy đấy. Cố Niệm Chi không còn kϊƈɦ động như vừa nãy nữa, nhìn vẻ mặt điềm tĩnh như thường của Hoắc Thiệu Hằng, bản thân cô cũng tự bình tĩnh lại.
Nhà họ Hoắc không phải là một gia tộc bình thường, cho dù là ông cụ Hoắc, Hoắc Học Nông hay Hoắc Quan Thần bố của Hoắc Thiệu Hằng thì đều là những người có vị trí cao trong quân đội cả.
Những người như vậy không thể phạm sai lầm căn bản thế này được.
Mà bản thân Hoắc Thiệu Hằng là con trai của Tống Cẩm Ninh nhưng lại không quan tâm đến vấn đề này thì quả thật rất kỳ lạ.
Tất nhiên, Cố Niệm Chi sẽ không cho rằng Hoắc Thiệu Hằng có lỗi gì cả. Trong thâm tâm cô ấy, dù Hoắc Thiệu Hằng có làm gì đi nữa thì cũng đều đúng đắn hết. Nếu ai đó nghĩ rằng Hoắc Thiệu Hằng sai thì chắc chắn chỉ số IQ và tầm nhìn của người đó có vấn đề rồi, nên đến khoa thần kinh và khoa mắt của bệnh viện để khám thì hơn.
Vì vậy, lẽ nào trong chuyện này còn có bí ẩn gì đó mà cô ấy không biết?
Cố Niệm Chi nhớ đến chuyện Hoắc Thiệu Hằng đã từng nói tối nay sẽ cho cô ấy biết tình hình cụ thể, nhưng không ngờ còn chưa đến tối thì Bạch Cẩn Nghi đã đến rồi.
Vậy phải làm sao đây?
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Cố Niệm Chi vẫn cho rằng việc cách ly mối quan hệ giữa Bạch Cẩn Nghi, Hoắc Gia Lan và Tống Cẩm Ninh là nhiệm vụ khẩn cấp.
Cho dù vì lý do nào đó mà cô không biết thì tốt nhất trước hết vẫn phải giúp Tống Cẩm Ninh thoát khỏi sự kiểm soát của hai người này đã.
Trong lòng Cố Niệm Chi đã có quyết định rõ ràng, bèn ho một tiếng rồi nói, “Nhà vật lý Bạch?”
Bạch Cẩn Nghi đang làm ra vẻ bối rối nhìn Hoắc Quan Thần, môi khẽ mấp máy, sắc mặt u ám. Nhan sắc đó, thật sự còn kém xa với nét quyến rũ của Tống Cẩm Ninh.
“Còn việc gì nữa?”Ánh mắt của Bạch Cẩn Nghi rời khỏi Hoắc Quan Thần, nhìn về phía Cố Niệm Chi, “Tôi rất bận…”
“Cháu biết chắc chắn nhà vật lý Bạch rất bận rộn, bác là nhà khoa học hàng đầu, thời gian có hạn. Có điều, việc điều trị của bác Tống cũng không nên kéo dài thêm một giây phút nào cả, vì vậy cháu cho rằng không nên làm phiền bác thêm nữa.” Cố Niệm Chi nghiêng đầu mỉm cười, “Chúng ta nên đổi sang một bác sĩ tâm lý khác sẽ tốt hơn.”
“Thời gian này tôi không bận. Tôi nói rồi, tôi có thể dành ra vài tháng để ở cùng với Cẩm Ninh, tập trung điều trị cho cô ấy.” Bạch Cẩn Nghi nhìn đi chỗ khác, không muốn tiếp tục nói chuyện với Cố Niệm Chi nữa. Bà ta nhìn sang Hoắc Quan Thần, hỏi: “Quan Thần, anh thấy sao? Khi nào em chuyển đến thì được?”
Hoắc Quan Thần gật đầu, “Lúc nào cũng được.”
Hoắc Gia Lan vui vẻ mỉm cười, vỗ tay một cái: “Cô Bạch, cô có mang đồ đạc theo không? Dù chưa mang tới cũng không cần phải lo lắng đâu, trong nhà cái gì cũng có, mà kể cả không có, cô cứ ghi ra danh sách những thứ cô đã dùng quen ra, cháu sẽ căn dặn người làm đi mua.”
Hai mắt Cố Niệm Chi trợn trừng cả lên. Cô nhìn Hoắc Quan Thần rồi lại nhìn Hoắc Thiệu Hằng vẫn không nói nửa lời, trong lòng hơi lo lắng.
Có chuyện gì với mấy người đàn ông này thế?
Họ thật sự nghĩ rằng để Bạch Cẩn Nghi điều trị cho Tống Cẩm Ninh sẽ không có vấn đề gì cả sao?
Cố Niệm Chi cực kì sốt ruột, không chú ý đến Hoắc Thiệu Hằng đang dùng ánh mắt ra hiệu cho cô mà đi qua khoác tay Tống Cẩm Ninh, không hài lòng nói với Hoắc Quan Thần: “Bác Hoắc này, với mối quan hệ đặc biệt của bác và nhà vật lý Bạch, cháu nghĩ bác ấy không phù hợp để làm bác sĩ điều trị tâm lý chính cho bác Tống đâu. Bác ấy nên giữ kẽ tránh điều tiếng chút thì hơn!”
“Tránh điều tiếng ư? Tránh điều tiếng gì nhỉ?” Hoắc Gia Lan buồn cười quấn chặt chiếc áo choàng lông cừu Peru màu tím hoa lan Tử La trêи người mình hơn một chút, “Em đang ám chỉ điều gì thế? Đừng úp úp mở mở nữa, ở đây ngoài em ra thì không có ai là người ngoài cả, em cứ nói rõ ràng luôn đi.”
Cố Niệm Chi tức điên người vì mấy lời mỉa mai của Hoắc Gia Lan.
Cái gì mà ngoài cô ra thì không có ai là người ngoài cơ chứ?
“Chị cả nhà họ Hoắc này, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Nhà vật lý Bạch là bạn gái hiện tại của bác Hoắc. Làm sao có thể để bạn gái hiện tại điều trị cho vợ cũ của mình được chứ? Nói ra không sợ bị người ta cười cho à?”
Vừa nói, Cố Niệm Chi vừa quan sát nét mặt của Tống Cẩm Ninh, nhưng chỉ nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô không hiểu gì của bà ấy, hoàn toàn không hứng thú gì với câu chuyện của mọi người.
Liệu có phải là bà ấy căn bản không biết mọi người đang nói về cái gì không?