Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 364



Không biết sau bao lâu, chuông của bộ phòng khép kín vang lên, giọng nói của lính cảnh vệ truyền đến từ trong bộ đàm: “Thưa Thiếu tướng Hoắc, điểm tâm đã chuẩn bị xong rồi ạ.”

 

Người ta tới giục bọn họ đi ăn sáng rồi.

 

Hoắc Thiệu Hằng buông môi Cố Niệm Chi ra, giúp cô chỉnh lại đầu tóc hơi rối bời.

 

Cố Niệm Chi thỏa mãn thở phào một hơi dài, dựa vào ngực Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt cười thầm giống như một con mèo con đang ăn trộm cá vậy.

 

Hoắc Thiệu Hằng không biết nói gì.

 

Anh cụp mắt xuống nhìn cô, “Niệm Chi, em đang thả thính tôi đấy à?”

 

Cố Niệm Chi á khẩu.

 

Bị phát hiện rồi QAQ.

 

Cô mỉm cười lùi về sau một bước, vuốt lại tóc, sau đó chỉnh lại quần áo hơi xộc xệch của mình rồi mới nghiêng đầu nói: “Đúng thế! Hoắc thiếu dính thính của em rồi đúng không?”

 

“Cũng tạm được, cần cố gắng nhiều hơn.”

 

Hoắc Thiệu Hằng xoa đầu cô, miễn cưỡng nói một câu rồi quay người đi ra ngoài.

 

Cố Niệm Chi bĩu môi phía sau lưng anh rồi đi theo anh đến phòng ăn để ăn sáng.

 

Hai người một trước một sau đi vào trong phòng ăn, nhìn thấy Hoắc Gia Lan, chương Văn Na và chương Văn Kiệt đều đã đến.

 

“Anh họ cả.”

 

Ba người họ cùng đứng dậy chào hỏi Hoắc Thiệu Hằng.

 

Hoắc Thiệu Hằng gật đầu chào lại từng người, vẫy tay bảo họ ngồi xuống.

 

Nhìn cách ăn mặc trẻ trung trang nhã của Cố Niệm Chi, hai mắt chương Văn Na không khỏi sáng rực lên, mỉm cười kéo tay Niệm Chi nói: “Niệm Chi à, bộ quần áo này của em đẹp thật đấy, mua ở đâu vậy? Hãng gì thế?”

 

Cố Niệm Chi cùng cô ấy ngồi xuống, nói: “Áo là của Alice and Oliver, quần là đặt may ạ. Em cũng rất thích bộ này.”

 

“Alice and Oliver là thương hiệu dành cho những cô gái trẻ, theo phong cách ngọt ngào và hơi gợi cảm một chút. Niệm Chi này, chiếc áo len cổ lọ lông cừu màu vàng nhạt này hợp với em thật đấy. Không có nước da vừa trắng vừa hồng thế này thì chắc chắn không dám mặc màu sáng vậy đâu.”

 

Rõ ràng chương Văn Na hiểu rất rõ về những hãng thời trang quốc tế nên cô ấy nói về chúng mạch lạc, rõ ràng đâu ra đấy.

 

Cố Niệm Chi cảm thấy ấm áp từ trong đáy lòng. Nếu không phải Hoắc Thiệu Hằng vô cùng hào phóng với cô thì một đứa bé gái mồ côi không cha không mẹ như cô đã không có cơ hội tiếp xúc với những hãng thời trang cao cấp nổi tiếng thế giới này.

 

Vì khung xương của cô nhỏ, vòng eo rất thon, nhưng ʍôиɠ lại khá đầy đặn, chân cũng dài nữa nên rất khó mua được quần vừa với người, lần nào mua về cũng phải sửa lại.

 

Sau này Hoắc Thiệu Hằng dứt khoát không mua quần may sẵn cho cô nữa, mà toàn bộ đều đặt may, có cả thợ may nổi tiếng trong nước lẫn hãng nước ngoài. Tự anh chọn vải và kiểu dáng, mỗi năm ra nước ngoài ba lần chỉ để đặt may quần cho cô.

 

Năm đó, cô cho tất cả những việc này là việc đương nhiên, cũng không thấy có gì đặc biệt.

 

Sau này khi lên Đại học, tiếp xúc với đủ các kiểu bạn học muôn hình muôn vẻ khác nhau, cô mới hiểu được Hoắc Thiệu Hằng đối xử với cô tốt thế nào, đến bố mẹ ruột cũng không sánh bằng.

 

Mặc dù cô không có bố mẹ, nhưng cô vẫn đầy đủ sự may mắn, vì ở thời điểm cô độc nhất, cô đã gặp được Hoắc Thiệu Hằng.

 

Cố Niệm Chi nghiêng đầu cười tủm tỉm liếc nhìn Hoắc Thiệu Hằng rồi quay lại gật đầu với chương Văn Na, “Chị nói hay quá! Em rất thích hãng này, nhưng bây giờ em cũng lớn tuổi rồi, không hợp với quần áo của hãng này lắm nhỉ?”

 

“Cái gì cơ?!” chương Văn Na trố mắt nói, “Em mới có mười tám tuổi thôi mà! Thế mà gọi là lớn tuổi à? Em có định để cho bọn chị sống nữa không đấy?!”

 

Cố Niệm Chi cười khì khì một tiếng, vội nói: “Chị cứ nói quá, năm nay chị bao nhiêu tuổi ạ?”

 

“Hai mươi hai.” chương Văn Na bùi ngùi nói, “Chị cũng muốn mình mười tám tuổi lắm!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.