Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 361



Trước đây, anh luôn cảm thấy việc này quá rề rà, rắc rối nên chưa từng để ý tới. Có nằm mơ anh cũng không ngờ cũng có ngày mình phải liên hệ với cơ quan xác minh lý lịch chính trị quân đội kia.

 

Nói xong về vấn đề xác minh lý lịch chính trị, Thượng tướng Quý nhân cơ hội nhắc đến Cố Niệm Chi: “Thiệu Hằng này, gần đây Niệm Chi thế nào rồi? Con bé đã mười tám tuổi rồi, không cần người giám hộ nữa. Tôi nghe nói cậu đã đưa con bé về nhà cậu à?”

 

“Vâng.”

 

Hoắc Thiệu Hằng đeo tai nghe bluetooth lên để nói chuyện với Thượng tướng Quý rồi bật máy tính, bắt đầu lấy các loại tập tin liên quan đến việc xác minh lý lịch chính trị trong mạng nội bộ ra, nghiên cứu tỉ mỉ.

 

“Nhân phẩm của cô bé này không tệ, chỉ tiếc là không rõ lai lịch, nếu không tôi đã sớm đặc biệt phê chuẩn cho con bé nhập ngũ làm tay sai đắc lực cho cậu rồi.” Thượng tướng Quý cười ha ha nói, “Đáng tiếc, đáng tiếc, đúng là đáng tiếc!”

 

Ngón tay đang cầm chuột của Hoắc Thiệu Hằng siết chặt lại, vâng một tiếng nói theo: “Thân thế của con bé vẫn đang trong quá trình điều tra nên vẫn để con bé đi theo tôi. Thượng tướng Quý có ý kiến gì không ạ?”

 

“Không không.” Thượng tướng Quý vội nói, “Con bé đồng ý đi theo cậu là tốt nhất rồi, cậu cũng đừng đẩy con bé đi. Tôi luôn cảm thấy con bé vô cùng quan trọng, cậu nhất định không được buông ra đâu đấy!”

 

“Đương nhiên là không ạ!” Trêи môi Hoắc Thiệu Hằng lộ ra nụ cười khẽ, “Thượng tướng Quý yên tâm.”

 

Có thể là do đêm qua quá kϊƈɦ động, tâm trí quá mệt mỏi nên ban đêm Cố Niệm Chi ngủ rất ngon, không mơ mộng gì cả.

 

Đúng sáu giờ sáng Hoắc Thiệu Hằng tỉnh dậy, rửa mặt xong rồi đến phòng gym của mình tập một tiếng rưỡi. Anh chạy tốc độ cao trêи máy chạy nửa tiếng, sau đó tập những bài tập thể hình khác như nâng tạ, đu xà và đấm bốc…

 

Với thể lực của anh, cường độ tập luyện như thế này chỉ mới là làm nóng người mà thôi.

 

Nhưng vì đang ở nhà nên anh cũng không cần thiết phải tập cường độ cao giống như trong quân đội, ví dụ như mỗi ngày chạy việt dã mười cây số gì đó, Cố Niệm Chi thường nói anh không phải là con người…

 

Nghĩ đến bộ dạng không cam chịu, giận mà không dám nói gì của Cố Niệm Chi, khóe môi Hoắc Thiệu Hằng không kìm được hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười đầy thấu hiểu.

 

Trêи cổ anh vắt một chiếc khăn mặt trắng như tuyết, đi từ trong phòng thể hình ra, lại chạm mặt Hoắc Gia Lan. Cô ta mặc bộ váy Chanel họa tiết răng sói ôm sát người, chiếc váy bó sát càng phô bày rõ ràng dáng người đồng hồ cát của cô ta.

 

“Anh họ cả, anh đã tập xong rồi sao?” Hoắc Gia Lan rất ngạc nhiên, “Không phải hôm qua anh uống say à? Không bị đau đầu sao?”

 

Hoắc Thiệu Hằng mặc áo lính ba lỗ màu đen, để lộ ra bả vai và cánh tay rắn chắc, chiếc quần thể thao rằn di rộng rãi treo trêи hông, trán đầy mồ hôi, trêи cổ treo một cái khăn mặt để tiện cho anh lau mồ hôi bất cứ lúc nào.

 

Gặp Hoắc Gia Lan, anh dừng lại, cầm khăn mặt lau mồ hôi trêи trán, “Không sao, hôm qua vừa gặp mấy người bạn.”

 

“Anh họ cả này, chú Hai và ông nội nói năm nay nhà chúng ta phải tổ chức party đón năm mới, anh có bạn nào muốn mời không? Đưa danh sách cho em để em đi gửi thiệp mời.” Nói xong, Hoắc Gia Lan tiến lên một bước, giơ tay lên định phủi vai của Hoắc Thiệu Hằng, “Ơ? Cái gì đây?”

 

Hoắc Thiệu Hằng lùi lại một bước theo bản năng, tránh né bàn tay của Hoắc Gia Lan, “Ừ, tôi về sẽ bảo Niệm Chi đưa danh sách cho cô.”

 

Anh gật đầu với Hoắc Gia Lan rồi đi về phòng của mình.

 

Hoắc Gia Lan nhìn bóng lưng Hoắc Thiệu Hằng, mỉm cười khẽ lắc đầu. Anh họ cả vẫn như vậy, đề phòng phụ nữ quá mức, phải làm thế nào mới được đây? Chẳng lẽ anh ấy thật sự muốn độc thân cả đời ư?

 

Người giúp việc đi theo bên cạnh cô ta nhỏ giọng nói: “Cô cả, cậu cả sao vậy nhỉ? Rõ ràng cô đang thật lòng muốn giúp cậu ấy mà…”

 

“Không sao, kiểu của anh ấy là như vậy đấy, thái độ đối với người nhà vậy đã là tốt nhất rồi.”

 

Hoắc Gia Lan mỉm cười rời đi.

 

***

 

Hoắc Thiệu Hằng quay lại phòng của mình, vào phòng tắm trong phòng ngủ phụ tắm nhanh.

 

Sau khi anh đi ra, cửa phòng ngủ của Cố Niệm Chi vẫn đang đóng chặt. Anh nhìn đồng hồ, đã là tám giờ sáng rồi.

 

“Niệm Chi, đến giờ dậy rồi đấy!”

 

Anh khẽ gõ cửa mấy cái.

 

Mãi một lúc lâu mà vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì. Anh cho rằng Cố Niệm Chi còn muốn ngủ nướng, nhớ lại hôm qua… có lẽ cô bé cũng nên nghỉ ngơi thêm một chút.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.