“Cái gì mà “vậy thì có quan tâm” chứ…” Cố Niệm Chi lẩm bẩm vài tiếng thể hiện sự bất mãn, sau đó bắt đầu bẻ ngón tay nói về người mình thích: “Anh ấy nhất định phải xuất sắc, phải rất cao, rất đẹp trai, rất lợi hại, cái gì cũng biết, cũng phải đối xử rất tốt với cháu nữa…”
Hoắc Thiệu Hằng bỗng có cảm giác cực kì củ chuối…
Đây là người cô ấy thích sao? Ở cả cái Đế Đô này, không một nghìn thì cũng có đến mười nghìn người đủ tiêu chuẩn như thế…
Cô bé con uống say rồi mà còn có thể lừa gạt người ta được. Có phải là do trước đây anh và nhóm Đại Hùng, Tiểu Trạch đã dạy cô cách né tránh tra khảo quá tốt rồi không?
“Ừ, chú cũng thế.” Hoắc Thiệu Hằng cũng bắt đầu nói hùa theo Cố Niệm Chi: “Người chú thích phải xinh đẹp, biết nũng nịu, rất lợi hại, cái gì cũng biết, cũng phải đối xử với chú rất tốt.”
Lúc này đầu Cố Niệm Chi không kịp nghĩ ngợi gì, ngơ ngác nhìn Hoắc Thiệu Hằng: “Đúng là trùng hợp thật ấy Hoắc thiếu, sao người hai chúng ta thích lại giống nhau vậy chứ?”
“Không có gì trùng hợp cả. Cháu trưởng thành bên cạnh chú, giống người chú thích thì cũng có gì lạ đâu.”
Hai tay Hoắc Thiệu Hằng gác ở sau đầu, nhàn nhã ngồi dựa vào chiếc giường sập gụ.
Cố Niệm Chi xoa đầu, cảm thấy mình còn có chuyện gì đó chưa nói. Cô trườn về phía trước, leo dọc theo cơ thể Hoặc Thiệu Hằng đến trước ngực anh, bò như đang nằm sấp trêи một cái bục phẳng vậy. Đôi mắt to tròn ướt át của cô sáng lấp la lấp lánh ở trước mặt anh, “Hoắc thiếu à, chú đã từng nghĩ đến việc tìm bạn gái chưa?”
“Sao hôm nay cháu lại quan tâm đến bạn gái của chú thế?”
Hoắc Thiệu Hằng liếc xéo cô một cái, thuận tay ôm chặt cái eo thon của cô để cô đỡ bị lăn khỏi giường.
“Bạn gái của chú á? Không phải chú vừa mới nói không có sao?” Tim Cố Niệm Chi đau thắt lại, “Sao có thể lừa người khác như thế được? Chú là đồ lừa đảo! Lưu manh lừa đảo!” Vừa nói cô vừa uất ức đến phát khóc, nằm nhoài lên ngực Hoắc Thiệu Hằng khóc thút thít, dáng vẻ vô cùng thật lòng.
Hoắc Thiệu Hằng ngửa đầu lên nhìn nóc giường sập gụ, thực sự rất cạn lời.
Cô bé con này một khi đã uống say xong còn khó xử lý hơn cả lúc không say.
Anh hít sâu mấy hơi, khẽ nghiêng người, dịch chuyển bộ phận quan trọng đã có phản ứng của mình ra xa một chút rồi lấy khăn giấy trong tủ đầu giường ở bên cạnh giường ra lau nước mắt cho Cố Niệm Chi, “Đừng có hơi một tí là khóc thế chứ. Chú nói chưa có là chưa có. Thôi được rồi, đừng khóc nữa.”
“Chưa có thật không?” Cố Niệm Chi cầm lấy khăn giấy xì mũi, “Chú nhất định không được lừa cháu đâu đấy, việc này thật sự rất quan trọng với cháu.”
Hoắc Thiệu Hằng thoáng yên lặng một lúc, rồi hỏi: “… Vì sao việc chú có bạn gái hay không lại rất quan trọng với cháu?”
“Chuyện này chú không cần quan tâm.”
Cố Niệm Chi lau khô nước mắt, tâm trạng cô đã tốt hơn rất nhiều. Cô lại một lần nữa nằm úp lên ngực Hoắc Thiệu Hằng, say mê ngắm nhìn anh.
Hoắc Thiệu Hằng không động đậy, mặc cho cô nhìn một lúc lâu rồi mới khẽ nâng cô lên, để cô nằm nghiêng bên cạnh mình, làm như không có chuyện gì hỏi: “Chuyện của cháu và Mai Hạ Văn không thành là vì cháu thích người khác rồi à?”
Cố Niệm Chi nhất thời không suy nghĩ kĩ, liền nói ra lời thật lòng: “Đúng vậy ạ, đúng là cháu đã thích người khác rồi. Cả đời này cháu chỉ thích anh ấy thôi. Nếu không thể ở bên cạnh anh ấy, cháu cũng sẽ không ở bên bất kỳ ai nữa. Cháu thà sống một mình đến hết đời còn hơn.”
“Ai mà tốt như vậy?”
Hoắc Thiệu Hằng bình thản hỏi, trêи mặt vẫn là vẻ không chút cảm xúc như thường ngày.
“Đương nhiên anh ấy rất tốt rồi, cái gì cũng tốt, gần như là một người không có khuyết điểm…”
Cố Niệm Chi thở dài, tựa đầu lên bờ vai Hoắc Thiệu Hằng, trong lòng vô cùng thỏa mãn.