Mai Hạ Văn lập tức đồng ý với cô, nói: “Ngày mai anh sẽ đặt vé máy bay!” Nói xong câu này, cậu ta nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ, ngáp dài một cái rồi nói với cô, “Vậy anh đi ngủ đây, em làm việc đi.”
Cố Niệm Chi gật đầu, “Ừm anh mau đi ngủ đi, về sau đừng thức đêm nữa.”
…
Cùng lúc đó, Hoắc Thiệu Hằng cùng các thành viên tổ B Cục tác chiến đặc biệt Quân khu sáu đã bay đến sân bay của Sở Mật vụ ở Đế Đô.
Dưới bầu trời xanh của Đế Đô, một chiếc trực thăng Mi-26 cỡ lớn xoay cánh quạt ầm ầm, chuyển động vài vòng trên không rồi vững vàng hạ cánh xuống sân bay.
Hoắc Thiệu Hằng đã dẫn theo bốn mươi thành viên tiến hành nhảy dù đáp đất trước, sau đó đi đến trước cửa phòng làm việc riêng ở tầng hai mươi bảy của Sở Mật vụ
Hoắc Thiệu Hằng dùng chân đá văng cửa, lớn giọng nói, “Giơ tay lên! Cục tác chiến đặc biệt, hành động!”
Mọi người trong phòng lập tức giơ hai tay lên, phẫn nộ nhìn về phía anh.
Một người lớn giọng hỏi, “Các người muốn làm gì?! Đây là phòng làm việc của Phó Giám đốc Sở Mật vụ! Ai dám làm loạn ở đây?!”
Hoắc Thiệu Hằng cầm một khẩu súng tiểu liên M16 trong tay, lên đạn lách cách một tiếng, bước chân nặng nề bước ra từ sau lưng đội viên của mình cất tiếng hỏi, “Bạch Dư Sinh đâu? Gọi ông ta ra đây!”
Bạch Dư Sinh là một trong những Phó Giám đốc của Sở Mật vụ Đế Quốc, được phân công quản lý hệ thống tình báo Mỹ.
Ông ta là bố của Bạch Sảng, chú của Bạch Duyệt Nhiên.
“Phó Bộ trưởng Bạch á?” Tất cả mọi người trong phòng quay sang nhìn nhau, “Ông ấy không ở đây.”
“Không có ở đây à?!” Hoắc Thiệu Hằng phẫn nộ không kìm chế được, nhưng vẫn cố nén xuống để không gắt ầm lên, giọng nói đè nén trầm thấp: “Trong người mỗi một cán bộ của Sở Mật vụ đều có một con chip định vị do Quân khu sáu chúng tôi nắm giữ. Trừ phi người đó rời khỏi Sở Mật vụ hoặc là đã chết, bằng không con chip này không thể tháo ra được.”
“… Thiếu tướng Hoắc, anh nói vậy là có ý gì?” Có người của Sở Mật vụ nhận ra Hoắc Thiệu Hằng vì thế không kìm được mà lên tiếng hỏi.
“Ý của tôi là, chip định vị của Bạch Dư Sinh thể hiện ông ta vẫn đang ở phòng làm việc, nhưng các người lại nói với tôi rằng ông ta không ở đây ư?!” Hoắc Thiệu Hằng vẫy tay ra lệnh cho thành viên của mình, “Lục soát.”
Thành viên của Cục tác chiến đặc biệt lập tức lục soát mọi nơi trong văn phòng, ngay cả các ngăn tủ cũng mở ra. Cuối cùng, bọn họ phát hiện ra một con chip định vị dưới bồn hoa bên cửa sổ, đúng là chip của Bạch Dư Sinh.
Hoắc Thiệu Hằng đeo găng tay trắng, cầm lấy con chip kia, môi mím lại nói: “Bắt giữ tất cả những người ở đây, thông báo cho Lực lượng Cảnh sát quân sự tới tiếp nhận. Thông báo cho Quốc hội và Thủ tướng Chính phủ, tất cả thành viên của Sở Mật vụ ở Bắc Mỹ đã bị tiêu diệt, lệnh cho họ dừng tất cả mọi hành động tại Bắc Mỹ, toàn bộ rút lui!”
Cũng nhờ có sự nhắc nhở của Cố Niệm Chi nên anh mới có thể từ chỗ Tân Hạnh Cao – một nhân vật nhỏ bé, không đáng để mắt đến mà dần dần tra ra được Phó Chủ nhiệm Tăng Quyền của Trung tâm Nghiên cứu và Phát triển Nam Đẩu, sau đó lại tra ra được Bạch Dư Sinh, Phó Giám đốc Sở Mật vụ, người đứng sau lưng Tăng Quyền.
Vì sao người Mỹ vẫn luôn rất coi trọng Tân Hạnh Cao như vậy? Không phải vì cô ta có bản lĩnh gì cao siêu mà do sau lưng cô ta có những nhân vật vô cùng quan trọng như Tăng Quyền và Bạch Dư Sinh.
Bước ra khỏi tòa nhà của Sở Mật vụ, Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, sau đó chầm chậm thở dài một hơi.
Anh vội vàng đuổi tới đây, nhưng cuối cùng cũng vẫn để Bạch Dư Sinh có cơ hội trốn thoát.
Âm Thế Hùng bước tới gần, đưa cho anh điếu thuốc.
Hai người đứng dưới tàng cây cách Sở Mật vụ không xa, châm thuốc hút.
Đối với họ mà nói, hút thuốc là cách nhanh nhất để thư giãn tinh thần đang căng thẳng.
Còn chưa hút hết một điếu thuốc, Âm Thế Hùng đã nhận được điện thoại của Quốc hội và văn phòng đầu não của Chính phủ.
“Hoắc thiếu, điện thoại tìm anh, họ mời anh sang phòng họp Quốc hội.” Âm Thế Hùng nghe điện thoại xong liền báo lại tin tức cho Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng dập điếu thuốc rồi vứt vào thùng rác ngay gần đó, quăng khẩu súng tiểu liên M16 cho Âm Thế Hùng, “Đi thôi.”