Bởi vì Hà Chi Sơ đưa ra hai điều quan trọng, giống như đúc với những lời Cố Niệm Chi vừa nói! Điều đó nói rõ, hai điểm đó chính là điểm mấu chốt trong vụ kiện này.
Hà Chi Sơ cũng đưa một phần cho Cố Niệm Chi xem.
Cố Niệm Chi cười hỏi, “Đây là Giáo sư Hà tự mình soạn ra sao?”
Hà Chi Sơ gật gật đầu, “Giống y hệt với suy nghĩ của em. Niệm Chi, quả nhiên em không khiến tôi thất vọng.”
Cố Niệm Chi mỉm cười nhìn anh ta, vẻ mặt khiêm tốn, “Giáo sư Hà quá khen rồi, nhưng đúng là em đã rất cố gắng để chuẩn bị…”.
Cố Niệm Chi cúi đầu đọc lướt nhanh qua một lần rồi tán thưởng, “Em chỉ đưa ra hai giả thiết, nhưng Giáo sư Hà lại đưa ra được cả một phương án hoàn chỉnh, quả là Giáo sư Hà lợi hại hơn thật!”
Bốn vị luật sư đối diện cô đã không còn muốn nói gì nữa.
Hóa ra cô bé này căn bản không coi bọn họ là đối thủ, mục tiêu cạnh tranh của người ta là anh Hà, ông chủ lớn của bọn họ cơ…
Phương án của Hà Chi Sơ thực sự vô cùng hoàn thiện, điều đầu tiên anh ta đưa ra, là Cố Niệm Chi chưa tròn mười tám tuổi, bởi vậy phải do tòa án trẻ vị thành niên thẩm vấn.
Điều này cũng có nghĩa là: Căn cứ vào Luật bảo hộ trẻ vị thành niên, vụ án của Cố Niệm Chi không được thẩm vấn công khai, không thể đưa vào hồ sơ xã hội của cô, cũng không thể đưa tin trên bất cứ phương tiện truyền thông nào.
Thân phận của cô cũng phải được giữ bí mật với bên ngoài, nếu không chính là phạm pháp.
Một khi bị tiết lộ ra, đối phương sẽ bị thua kiện ngay lập tức, vụ kiện này cũng không cần phải thực hiện nữa.
Sau đó chính là nhằm vào sự lên án của đối phương, cãi lại từng mục một.
Việc này, cấp dưới của anh ta có thể chấp hành cụ thể.
Sự khác biệt giữa cấp dưới và ông chủ, có đôi khi chỉ là ở việc tìm kiếm phương hướng mà thôi.
Sau khi kết thúc buổi họp, bốn vị luật sư này mới bắt đầu xác định ra phương án biện hộ để về chuẩn bị.
Khi Âm Thế Hùng tới đây, những luật sư này cũng vừa rời đi.
Nghe Hà Chi Sơ nói vài câu, anh ta biết mấy người Hà Chi Sơ bọn họ đã xác định được phương án, vội vàng nói, “Vậy lúc nào thì ra tòa?”
Hà Chi Sơ cười nói, “Điều này cũng phải cảm ơn Trung tá Peter. Do quá sốt ruột, ông ta lại đi vận dụng các mối quan hệ, để bảo đảm có thể sớm mở phiên tòa. Cho nên cuối tuần này, chúng ta sẽ phải ra tòa.”
Nếu như không phải Tân Hạnh Cao và Trung tá Peter vội vàng như thế, dựa theo trình tự bình thường của tòa án nước Mỹ, khởi tố, thụ lý, sau đó sắp xếp thời gian, có lẽ có thể phải đến sang năm phiên tòa xét xử vụ án Tân Hạnh Cao và Cố Niệm Chi mới được mở ra.
Mà nếu thật sự đẩy tới sang năm, thì Tân Hạnh Cao không thể nào cứ giả ngây giả ngốc ở đây chờ tới sang năm được…
Cho nên kết hợp tất cả các nguyên nhân như thế, lại khiến cho bọn họ bỏ sót mất một điều quan trọng nhất, đó là: Hiện giờ Cố Niệm Chi chưa đủ mười tám tuổi, trên pháp luật, vẫn là trẻ vị thành niên.
…
Một tuần sau, phiên tòa của Tân Hạnh Cao và Cố Niệm Chi được chính thức mở tại Tòa án Liên Bang ở Boston.
Một người y tá đẩy Tân Hạnh Cao trên xe lăn, đầu cô ta quấn đầy băng trắng, hai mắt đờ đẫn, tiến về vị trí nguyên cáo.
Trung tá Peter mặc thường phục, ngồi ở hàng cuối cùng, không giấu được nụ cười mỉm đắc ý trên mặt.
Cổng tòa án chen chúc vô cùng, có rất nhiều phóng viên truyền thông tới.
Mặc dù bọn họ không được vào tòa án, nhưng lại có thể ở bên ngoài tòa án phỏng vấn và quay phim.
Vụ án này đương nhiên là do Trung tá Peter lộ ra với truyền thông, điều Tân Hạnh Cao muốn chính là hiệu quả cảnh cáo tất cả các du học sinh của Đế Quốc Hoa Hạ sau khi vụ án này được tuyên truyền rộng rãi. Đừng có tùy tiện chọc giận Tân Hạnh Cao này, nếu không cô ta chỉ cần mất vài phút là có thể tống người đó vào tù.
Mười phút trước khi phiên tòa được bắt đầu, Hà Chi Sơ dẫn theo bốn luật sư ưu tú đi từ ngoài cửa vào, Cố Niệm Chi lại không hề tới.