Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 199



“Đúng, rác rưởi ấy, t – r – a – s – h, trash!” Cố Niệm Chi đánh vần từng chữ một rồi đứng dậy kéo năm phần tài liệu trên bàn tới, vò thành một cục, ném mạnh ra ngoài. Cục giấy kia vẽ một đường cong đẹp đẽ trên không trung, rơi vào thùng rác ở góc tường, “Nơi đó, chính là nơi duy nhất mấy thứ này nên tới.”

 

Cố Niệm Chi chậm rãi ngồi xuống, khuôn mặt ngọt ngào như thiếu nữ xinh đẹp trong truyện tranh, nhưng lời lẽ lại sắc bén đến như vậy.

 

“Ha ha, cô có biết chúng tôi là ai và đã thắng bao nhiêu vụ kiện rồi không? Cô có biết chúng tôi bỏ ra bao nhiêu thời gian, mới làm xong được những tài liệu biện hộ đó cho cô không? Cô có biết người cô gây sự là ai không? Cô có biết chúng tôi phải đối đầu với bao nhiêu nguy hiểm để giúp cô trong vụ kiện này không?” Người luật sư da trắng này nói liên tiếp một tràng tiếng Anh, vừa nhanh vừa vội, “Thế nhưng cô lại không thèm để ý chút nào tới sự cố gắng của chúng tôi, ném thẳng vào thùng rác như vậy. Loại người như cô, tôi từ chối biện hộ!”

 

Anh ta đứng lên, quay sang nhìn thẳng vào mặt Hà Chi Sơ, “Anh Hà, xin thứ cho tôi không thể nào phối hợp được.”

 

Cố Niệm Chi liếc xéo Hà Chi Sơ rồi cười phì ra một tiếng, “Giáo sư Hà, đây chính là cấp dưới đắc lực của thầy sao? Chậc chậc…” Không đợi Hà Chi Sơ nói gì, Cố Niệm Chi nhìn về phía người luật sư vừa tuyên bố muốn rời khỏi kia, “Anh tên là gì nhỉ?”

 

“John, John Vanderbilt.” Người kia nói luôn cả dòng họ của bản thân, khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo.

 

Vanderbilt đúng là một dòng họ khá nổi tiếng trong tầng lớp thượng lưu của xã hội Mỹ. Đại đa số người của gia tộc này đều rất ưu tú, đây là điều không thể nghi ngờ.

 

Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, “Mr. Vanderbilt, xin hỏi lương anh một năm được bao nhiêu?”

 

Người kia đỏ mặt lên, “Tiền lương là bí mật, cô không có quyền hỏi tới.”

 

“Tôi thay mặt Giáo sư Hà hỏi anh một câu.” Cố Niệm Chi ngạo mạn hất cằm lên, nhìn còn ngạo mạn hơn người kia ba phần, “Tôi nghĩ anh có thể làm cấp dưới của Giáo sư Hà, thì chắc chắn lương hàng năm của anh không thể ít được, đúng không? Mời một người có mức lương một năm cao như anh tới, là để anh làm luật sư biện hộ cho một vụ tai nạn xe cộ sao?”

 

Phì…

 

Bốn người luật sư da trắng khác đang ngồi im không nhúc nhích lúc này cũng không nhịn được cười.

 

Trong mắt bọn họ thoáng lóe lên ánh sáng trêu chọc, nháy mắt với người luật sư muốn rời khỏi kia.

 

“John, đi từ từ, không tiễn nhé. Anh đi rồi, năm nay chúng tôi không cần phải lo lắng chuyện đứng cuối bị đào thải nữa.”

 

“Không thể đồng tình hơn với anh, nhưng chúng tôi sẽ chuẩn bị tiệc chia tay thật vui vẻ cho anh.”

 

Cố Niệm Chi nhạy bén phát hiện ra những luật sư này cũng không hợp nhau, cô lập tức nói, “Đúng đấy, làm luật sư, khôn sống mống chết là bình thường. Nếu không thắng được vụ kiện, sẽ tổn hại đến lợi ích mọi người.”

 

Người kia chợt cảm thấy mình đã quá kϊƈɦ động, nhưng đã đi tới cửa rồi mà quay lại thì thật mất mặt.

 

Đang lúc anh ta do dự, Hà Chi Sơ khẽ gật đầu nói, “John, cậu đi nghỉ đông đi.”

 

Người này lập tức trắng bệch cả mặt, đôi môi ngập ngừng muốn nói, muốn xuống nước một chút, nhưng thấy sắc mặt thờ ơ coi thường của Cố Niệm Chi, anh ta không thể nuốt được cơn giận này, kϊƈɦ động gật đầu nói, “Ok, vậy thì mọi người làm việc đi.”

 

Anh ta xoay người rời đi, tiếng bước chân dồn dập của anh ta vang lên trong hành lang, hoàn toàn trái ngược với phòng làm việc yên tĩnh của Hà Chi Sơ.

 

Qua một lúc lâu sau, Hà Chi Sơ mới nhìn về phía Cố Niệm Chi, vẻ mặt lạnh lùng nói, “Được rồi, em nói những thứ kia rác rưởi, vậy em có gì không phải là rác rưởi để chia sẻ với chúng tôi không?”

 

Cố Niệm Chi mỉm cười với bốn vị luật sư khác, “Bài biện hộ của các vị vừa rồi tôi đều đã nghe, nhưng thật sự cảm thấy không có chút công dụng gì. Tôi không nghĩ các vị lại cho rằng mấy lời biện hộ như thế có thể giúp tôi thắng vụ kiện này.”

 

“Cô Cố, đây cũng chính là điều mà chúng tôi đang do dự.” Với những gì Cố Niệm Chi mới vừa biểu hiện ra, lại thêm sự bao bọc bảo vệ của Hà Chi Sơ, đã khiến cho bốn vị luật sư còn lại này không dám khinh thường nữa. Bọn họ nghiêm túc nói, “Vụ kiện này cuối cùng phải xử lý thế nào, quyền quyết định không nằm trong tay chúng ta. Quân đội muốn đạt được kết quả thế nào, thì đó mới chính là kết quả, lúc đó chúng ta mới biết nên ứng đối ra sao.”

 

“Thật sao?” Cố Niệm Chi nhìn về phía Hà Chi Sơ, “Giáo sư Hà, trước kia mọi người đều chuẩn bị như thế này ạ?”

 

Hà Chi Sơ “Ừ” một tiếng, “Em có cách gì tốt hơn không?”

 

Cố Niệm Chi nghĩ một chút rồi chậm rãi nói, “Tôi sẽ nói trước về quan điểm của mình vậy, nếu như không đủ, hoặc là mọi người thấy có gì không đúng, thì hy vọng mọi người cứ thoải mái góp ý cho tôi.”

 

“Nói đi.” Hà Chi Sơ hơi ngả ra sau một chút, cũng quét mắt nhìn mấy người cấp dưới rồi lạnh lùng nói, “Niệm Chi chỉ là sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, các anh cũng đừng để bị cô ấy bỏ lại quá xa.”

 

Anh ta không nói là bị cô ấy vượt qua, mà lại nói là đừng để bị cô ấy bỏ lại quá xa…

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.