Cô ta ngẩng đầu lên, lại một lần nữa giật lấy micro của Jenny, cao giọng đọc từng câu trong điện thoại, không thiếu không chữ nào: “Đây mới thực sự là Breaking news*! Mười lăm phút trước, đoàn đại biểu chúng tôi đã công bố mật mã trên trang web của Đại hội. Thế mà mười lăm phút sau người Mỹ lại công bố đã phá được mật mã của chúng tôi rồi. Lỗi của tôi sao? Đúng là không nên công bố mật mã ra trước mà…”
(*) Breaking News là tin nóng, tin đặc biệt, mang tính mới nhất, những tin này thường được phát chen ngang vào các Chương trình khác trên truyền hình.
Các công ty toàn cầu cùng với các nhà khoa học, nhân viên kỹ thuật lúc nãy còn mang vẻ mặt kinh ngạc, lúc này cũng nhịn không được cười phá lên.
Lần này người Mỹ làm ẩu quá.
Người ta đã công khai mật mã mười lăm phút rồi mà họ còn dám nhảy ra tuyên bố chính mình đã phá giải được mật mã…
Mà dù cho họ có tự phá giải được thật đi chăng nữa, thì cũng nên ngậm bồ hòn mà nuốt xuống mới đúng, vội vàng nhảy ra đưa mặt cho người ta đánh thế là sao?!
“Ha ha, ai mà biết được là do họ tự phá giải hay là bắt chước…”
“Cái này làm sao có thể tính là bắt chước được? Nhiều nhất là ăn cắp bản quyền!”
Cố Niệm Chi vừa quan sát động tĩnh bên đó, vừa lặng lẽ đăng chuyện này lên mạng xã hội.
Trong chốc lát, các anh hùng bàn phím trên khắp thế giới đều vào cuộc, bắt đầu thi nhau đăng đàn chế giễu hành động “phá giải” lần này của nước Mỹ.
Đương nhiên phía nước Mỹ tức đến nổ phổi, bọn họ tuyệt đối không ngờ được rằng Đế Quốc Hoa Hạ giảo hoạt hơn mình tưởng tượng như vậy, sống chết cũng không chịu thừa nhận mình bị nắm thóp, ngược lại còn muốn gióng trống khua chiêng tuyên truyền chuyện này.
Nhân cơ hội buổi họp báo toàn cầu lần này, bọn họ không muốn để cho đoàn đại biểu Đế Quốc Hoa Hạ chơi trội, lập tức đẩy Tân Hạnh Cao ra ngoài.
Chỉ thấy trên màn hình LED lớn của Đại hội Công nghệ thông tin Quốc tế, buổi họp báo của Đại học Harvard chính thức đến đoạn cao trào.
“Thưa các vị khách mời, chuyện tôi muốn tuyên bố là, lần này chúng ta có thể phá giải hệ thống định vị Nam Đẩu của Đế Quốc Hoa Hạ, là bởi vì chúng ta có một sinh viên nữ xuất sắc đến từ Đế Quốc Hoa Hạ dẫn dắt cả tổ nghiên cứu…”
Dáng vẻ dịu dàng xinh đẹp của Tân Hạnh Cao xuất hiện trên màn hình lớn, hình ảnh này cũng bị đồng bộ truyền tới khắp nơi trên thế giới.
Đại hội Công nghệ thông tin Quốc tế yên tĩnh hẳn, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn nữ sinh viên trẻ tuổi kia.
Lúc này Cố Niệm Chi đã mở tivi, xem trực tiếp tin tức của nước Mỹ.
Khi nhìn thấy cuối cùng người Mỹ đã đẩy Tân Hạnh Cao ra, Cố Niệm Chi lạnh cả người, lòng bàn tay nắm chặt chảy đầy mồ hôi.
Cô nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Tân Hạnh Cao trên màn hình tivi, tiếc nuối lắc đầu.
Người Mỹ làm như vậy, xem như tự phủi sạch quan hệ, rút mình ra khỏi chuyện này rồi.
Dù sao, lần này bất chấp tiếng tăm có dễ nghe hay không, đều là lỗi của Tân Hạnh Cao.
Hoặc là Tân Hạnh Cao phải thừa nhận mình phản quốc, hoặc là phải thừa nhận mình ăn cắp bản quyền, hơn nữa còn không biết xấu hổ lợi dụng tin tức đã công bố của người khác chiếm thành của mình, hoàn toàn không liên quan gì đến dân Mỹ cả.
Vì lúc Tân Hạnh Cao làm chuyện này, cô ta còn đang cầm hộ chiếu của Đế Quốc Hoa Hạ, là công dân của Đế Quốc Hoa Hạ, chỉ là một du học sinh nước ngoài tại Mỹ mà thôi…
Sắc mặt của mỗi đại biểu Đế quốc Hoa Hạ trong Đại hội Công nghệ thông tin Quốc tế đều nghiêm lại, đặc biệt là những nhà khoa học kia, tức giận đến nỗi toàn thân phát run.
Vào thời điểm này, Tân Hạnh Cao nhận một cuộc điện thoại, dường như cô ta cũng ý thức được tình cảnh của mình không ổn.
Ở nghi thức cử hành trao giải sau đó, Tân Hạnh Cao kϊƈɦ động diễn giảng, biện giải cho mình: “Khoa học là thứ không có biên giới! Tôi chỉ muốn bình yên làm một học giả, tìm kiếm đỉnh cao nhất của khoa học!”
Nghe đến đây, một chút sự đồng tình cuối cùng mà Cố Niệm Chi dành cho Tân Hạnh Cao cũng tan thành mây khói.
Tìm kiếm đỉnh cao nhất của khoa học à? Sao cô ta không sợ ngã chết luôn đi…
Cố Niệm Chi vừa thầm mắng, lại vừa quen đường quen nẻo lẻn vào máy tính của Tân Hạnh Cao, lén đổi phần PPT mà Tân Hạnh Cao muốn chiếu đi.