Nửa sau của chặng đường, Mai Hạ Văn và Khương Hồng Trà nói chuyện với nhau nhiều hơn hẳn.
Không còn sự ngượng ngùng lúc ban đầu nữa, hai người lại ăn ý như năm nào, khoảng cách cũng từng bước được kéo gần lại.
Ngải Duy Nam cười khẩy nhìn tránh đi, hướng ra tòa nhà cao ốc bên ngoài cửa sổ xe, hai tay nắm chặt đến mức móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
…
Sau mười hai giờ bay, cuối cùng Cố Niệm Chi và đàn anh Tiến sĩ cũng đến Boston.
Đàn anh Tiến sĩ được chọn trong kỳ thi tuyển này họ Hoàng, tự lấy biệt hiệu Hoàng Dược Sư, bởi vì sở thích lúc rảnh rỗi của anh ta là nghiên cứu y học Trung Hoa.
Mà Cố Niệm Chi cứ luôn miệng ngọt ngào gọi Hoàng sư huynh.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Boston, bởi vì Viện đại học Harvard ở đây, mà Hà Chi Sơ cũng chính là Giáo sư biên chế trọn đời của đại học này.
Ở đây anh ta cũng có một lớp nghiên cứu sinh Tiến sĩ cần phải hướng dẫn.
Âm Thế Hùng không ngồi cùng ghế với Cố Niệm Chi trên chuyến bay mà ngồi cách mấy hàng.
Nhưng từ sau khi xuống máy bay thì bọn họ đã đi cùng với nhau.
Cố Niệm Chi thoải mái giới thiệu với Hoàng sư huynh: “Đây là anh Đại Hùng, người giám hộ của em. Mấy tháng tới anh ấy sẽ cùng đi với em, cho tới khi em tròn mười tám tuổi mới thôi.”
Hoàng sư huynh nghe xong liền cảm thấy muốn bùng cháy, ôm ngực nói: “Đàn em này, em đừng có nhắc đến chuyện tuổi tác với anh nữa được không? Tuổi của đàn ông cũng là một bí mật đấy!”
Cố Niệm Chi bị chọc cười không ngừng.
Quả thực Hoàng sư huynh cũng hơi lớn tuổi thật. Anh ta đi làm vài năm sau đó mới thi nghiên cứu sinh Tiến sĩ, năm nay hai mươi tám tuổi, sang năm sẽ tốt nghiệp Tiến sĩ.
Âm Thế Hùng nhìn tay Hoàng sư huynh, phát hiện trên ngón áp út bàn tay trái anh ta có đeo nhẫn kim cương.
Đây là dấu hiệu của việc đã kết hôn.
“Rất vui được gặp anh.” Âm Thế Hùng giơ tay ra bắt tay với Hoàng sư huynh
Sau cái bắt tay, Âm Thế Hùng có thể khẳng định Hoàng sư huynh này không biết võ thuật, hoàn toàn là một sinh viên bình thường.
Hoàng sư huynh vỗ vai Cố Niệm Chi hỏi: “Người giám hộ của em không cần đi làm sao? Còn cố sắp xếp đến đây cùng em mấy tháng liền thế này, có tâm thật.”
Cố Niệm Chi bịa ra công việc cho Âm Thế Hùng không thèm chớp mắt: “Anh Đại Hùng làm kinh doanh, lần này đến Mỹ coi như đi khảo sát thị trường ấy mà.”
“Vậy chẳng phải là đại gia sao?” Mắt Hoàng sư huynh sáng rực lên, vội vàng cầm tay Âm Thế Hùng lắc qua lắc lại, “Chào đại gia ạ, đại gia có đang thiếu luật sư không? Tôi tự đề cử mình làm người đại diện pháp lý cho ngài.”
“Anh cút đi!” Cố Niệm Chi cười gỡ tay Hoàng sư huynh ra, “Anh Đại Hùng đã có em làm người đại diện pháp lý rồi, anh còn muốn xí phần gì nữa?”
“Đúng rồi nhỉ! Anh quên mất, sau này chắc chắn thành tích của đàn em còn tốt hơn anh nhiều, vậy được rồi.” Hoàng sư huynh cúi đầu giả vờ ra vẻ ủ rũ: “Không thể bám càng đại gia, thật đúng là còn khó chịu hơn cả việc lấy dao cắt thịt anh đi nữa.”
Âm Thế Hùng cạn lời.
Anh ta cúi đầu nhìn mình, hôm nay anh ta mặc mẫu áo POLO mới nhất của Brooks – Brothers, quần thể thao, giày bóng đá của Under Armor, trên tay còn đeo chuỗi vòng đàn hương… Nhìn qua quả thực có chút giống đại gia thích chơi đồ cổ…
Ôn Thủ Ức đứng phía xa nhìn bọn họ hồi lâu mới cười híp mắt tiến đến nói: “Niệm Chi, Giáo sư Hà bảo tôi tới đón mọi người.”
Cố Niệm Chi và Hoàng sư huynh cùng gật đầu với Ôn Thủ Ức: “Chào trợ giảng Ôn, phiền chị quá.”
“Trợ giảng Ôn, đây là người giám hộ của tôi.” Cố Niệm Chi vừa nói vừa chỉ sang Âm Thế Hùng đang đứng bên cạnh.
Âm Thế Hùng cũng đã hóa trang rồi, nên trông như một người đàn ông trung niên da ngăm đen, mắt to mày rậm, giống người mà Hà Chi Sơ đã gặp ở Đại học C y như đúc.
Ôn Thủ Ức cũng có ấn tượng với Âm Thế Hùng.
Cô nhớ rõ lúc Cố Niệm Chi không thể tới tham gia cuộc phỏng vấn, Âm Thế Hùng đã tới xin nghỉ cho cô ấy.