Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 105



Tập đoàn bảo an White Water đang tổ chức sắp xếp tay chân, tiếp tục buôn lậu vũ khí vào Đế Quốc Hoa Hạ, nhất định phải kịp đánh cho mục tiêu Cố Yên Nhiên của bọn họ một kϊƈɦ chí mạng tại đại hội trao giải cho những phụ nữ thành công nhất thế giới.

 

Bản thân Cố Yên Nhiên cũng không có bất kỳ sự uy hϊế͙p͙ gì, hơn nữa nghe nói thân thể cô ta không khỏe mạnh, ốm đau liên miên, suốt ngày chỉ ru rú trong nhà, nhưng gần như một tay che trời ở Barbados.

 

Người của bọn họ đã thử nhiều lần, đều không thể truy ra được hành tung của cô ta ở Barbados, đã vậy còn hao tổn không ít lực lượng.

 

Hoắc Thiệu Hằng không biết nhiều về tình hình của Cố Yên Nhiên, tất cả đều là nội dung trong tài liệu mà Sở Mật vụ đưa cho anh.

 

Hơn nữa trọng điểm anh chú ý không phải Cố Yên Nhiên, mà là căn cứ vào giao hẹn của Cố Yên Nhiên và Phó Giám đốc Từ của Sở Mật vụ, để tìm cách đối phó với tám tên lính đánh thuê kia.

 

Vì toàn bộ chuyện này đều là việc của Sở Mật vụ, nên Cục tác chiến đặc biệt trực thuộc Quân khu sáu của bọn họ không thể vượt quá phạm vi quyền hạn của mình đến mức đó được.

 

Từ đầu đến cuối Cố Yên Nhiên chỉ tiếp xúc với Phó Giám đốc Từ của Sở Mật vụ.

 

Nhiệm vụ của mấy người Hoắc Thiệu Hằng là do Bộ Quốc phòng chỉ đạo trực tiếp, hạ gục tám tên lính đánh thuê đang tấn công và truy sát Cố Yên Nhiên kia.

 

Triệu Lương Trạch ngồi trước máy vi tính, vừa tra cứu lai lịch quan hệ xã hội của Hà Chi Sơ, vừa phát hiện ra một chuyện lạ.

 

“A, Hoắc thiếu, thú vị rồi đây.” Anh ta vẫy tay với Hoắc Thiệu Hằng.

 

Hoắc Thiệu Hằng ngước mắt nhìn sang, ném điếu thuốc trong tay vào thùng rác, “Sao thế?”

 

“Anh ra đây xem cái này đi. Anh xem có phải là trùng hợp không, hay là có nguyên nhân nhỉ?”

 

Hoắc Thiệu Hằng đành đi tới, đứng phía sau Triệu Lương Trạch nhìn.

 

Anh hơi giật mình, sau đó mỉm cười nói, “Đúng là có chút thú vị thật.”

 

Hóa ra, khi tra cứu quan hệ xã hội của Hà Chi Sơ, Triệu Lương Trạch phát hiện ra Cố Yên Nhiên lại là khách của văn phòng luật sư của Hà Chi Sơ, nhưng lại không phải là khách của Hà Chi Sơ.

 

“Chậc chậc, xem ra cô nàng Cố Yên Nhiên này quả thực rất giàu có. Anh xem, cô ta có thể mời được văn phòng luật sư xịn sò như vậy làm người đại diện pháp vụ cho cô ta, thì không phải là người giàu có bình thường đâu.”

 

“Đó là điều đương nhiên. Chiếm một nửa GNP của một quốc gia nhỏ, cậu cho rằng chỉ là một phú bà triệu đô bình thường sao?” Hoắc Thiệu Hằng không để ý chút nào, lắc đầu nói tiếp, “Nhưng văn phòng luật của Hà Chi Sơ là văn phòng luật lớn nhất nước Mỹ, đại đa số khách của bọn họ không giàu thì sang, không có gì kỳ lạ cả.”

 

“Không kỳ lạ, chỉ là tôi thấy hơi trùng hợp thôi.” Triệu Lương Trạch cầm con chuột trong tay, liên tục ấn vào tên của hai người Cố Yên Nhiên và Hà Chi Sơ.

 

Hoắc Thiệu Hằng suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: “Hà Chi Sơ đã quay về Mỹ rồi à?”

 

“Đúng rồi, trên website khoa Luật của trường đại học B nói như vậy.” Triệu Lương Trạch tra cứu một chút, “Dựa theo hành trình thì Cố Yên Nhiên sắp đến nước ta. Hai người này không cùng lộ trình rồi.”

 

Hoắc Thiệu Hằng cau mày, “Ghi chú lại việc này gửi cho Đại Hùng đi. Chờ đến lúc cậu ta đi cùng Niệm Chi đến Mỹ, chú ý theo dõi đường dây này.”

 

Triệu Lương Trạch gật đầu lia lịa, nén các dữ liệu về Cố Yên Nhiên, đặt mật mã rồi gửi qua cho Âm Thế Hùng.

 

“Tình hình chuẩn bị của chúng ta bên này thế nào rồi? Khi nào có thể hành động?” Hoắc Thiệu Hằng hỏi Triệu Lương Trạch, “Các thành viên trong tổ đã gửi thư đến chưa?”

 

Sau khi những người trong nhóm họ ra nước ngoài, đều chia nhỏ thành những nhóm hai người, đi tìm chỗ ở.

 

Hoắc Thiệu Hằng ở cùng Triệu Lương Trạch, những người khác thì dựa vào khả năng bắn tỉa và khả năng quan sát để bố trí. Bởi vì lần này, bọn họ phải dùng phương thức giết người mà biệt đội Seal của Mỹ thường dùng, để giải quyết ba tên lính đánh thuê này.

 

Triệu Lương Trạch kiểm tra email, “Sắp đủ rồi, đợi thêm một ngày, người của ba nhóm có thể vào đúng vị trí của mỗi nhóm rồi.”

 

Hoắc Thiệu Hằng quay về giường nằm, lật xem một quyển tạp chí của Cộng hòa Séc, đột nhiên hỏi Triệu Lương Trạch: “Cậu nghĩ giết tám tên lính đánh thuê này xong thì liệu Cố Yên Nhiên có thể an toàn không?”

 

Triệu Lương Trạch bật cười, vươn vai vặn eo đứng dậy, đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn cảnh đêm thành phố Prague, lắc đầu nói: “Thật ra ngay từ đầu khi nghe được nhiệm vụ này tôi đã cảm thấy lạ rồi. Loại như mấy lính đánh thuê đó, có giết cũng chẳng hết. Nếu như đối phương thật sự muốn lấy mạng của cô ta, chỉ giết mỗi tám tên lính đánh thuê này thì có tác dụng gì? Cô ta phải tìm ra bàn tay hắc ám đằng sau mới được. Bằng không, sau khi tám tên lính đánh thuê này chết, kẻ đầu sỏ đứng phía sau vẫn có thể bỏ tiền ra thuê lính đánh thuê lợi hại hơn.”

 

Nói xong anh ta liếc nhìn Hoắc Thiệu Hằng, “Hoắc thiếu, chắc chúng ta sẽ không tiếp tục giết mãi đâu nhỉ?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.