Xin Chào, Em Gái!

Chương 14: Quyết định của Như



10h đêm...

Duy mở cửa nhà, mùi thức ăn vẫn còn thoang thoảng đâu đây. Như ngủ rồi. Cô bé nằm gục trên bàn ăn với mâm cơm thịnh soạn. Duy chau mày, không lẽ đến giờ con nhỏ chưa ăn tối? Cậu xót em gái, lại chẳng biết làm gì, đành ngồi ngay ngắn trên bàn gõ gõ:

- Nhóc. Dậy! Dậy đi. Mày không định ăn cơm hả?

Mắt nó mơ màng từ từ mở ra. Thấy anh, nó ngáp vội vài cái, cất giọng lười nhác hỏi:

- Anh hai về rồi hả?

- Cái con này, chưa ăn cơm phải không? Mày định nhịn đói đến chết luôn hả?

- Em đợi anh hai mà..

- Đợi gì mà đợi. Mày cứ vậy là đau bao tử chết luôn đấy.

- Anh hai ăn cơm chưa?

Nghe nó hỏi, người Duy tự dưng mềm nhũn ra. Cơn tức giận bay đi mất một nửa. Cậu trầm ngâm vài giây rồi lắc đầu. Thấy vậy, nó ngay lập tức xới hai chén cơm, mặt hớn hở:

- Vậy ăn cơm thôi.

Ăn cơm xong, Duy bảo Như lên phòng, để mình rửa hết đống chén đĩa. Nó cười tít cả mắt rồi phi thẳng lên cầu thang.

Ngồi trong phòng, Như đỏ mặt nhớ lại chuyện ban chiều. Lúc An tỏ tình, rõ ràng là tim nó lạc mất vài nhịp. Nó chẳng biết tình cảm mình dành cho anh là gì, nhưng có lẽ, không đơn giản chỉ là tình bạn. Nó thấy mình thật tệ. Đã bảo với anh Duy là chỉ tập trung vào việc học, vậy mà giờ lại ngồi nghĩ lung tung. Rốt cuộc, nó muốn gì?

Cửa phòng đột nhiên mở ra, Duy nhẹ nhàng bước vào. Như thấy cậu thì ngoan ngoãn xích vào một phía, chừa chỗ cho cậu ngồi. Duy xoa đầu Như, hỏi nhỏ:

- Sao giờ này chưa ngủ?

- Em khó ngủ quá! - Như thở dài

Duy trầm lặng vài giây rồi thẩy chiếc móc khóa lên người nó. Nó nhanh tay bắt được, trưng ra khuôn mặt thắc mắc.

- An cho mày. - Duy từ tốn giải thích

Nghe vậy, Như chăm chú nhìn chiếc móc khóa, im lặng. Có vẻ như biết nó đang nghĩ gì, Duy dịu dàng:

- Nói chung thì...thằng An nó cũng tốt. Mày đừng suy nghĩ nhiều nữa, nghe theo trái tim mày kìa. Mày nghĩ gì, mày thấy như thế nào, đó mới là quan trọng. Anh không có ý kiến gì đâu, anh sẽ ủng hộ mày mà!

Nói rồi cậu nhoài người, đặt môi lên trán nó. Vội chúc nó ngủ ngon rồi chuồn thẳng ra khỏi phòng. Tại sao hả? Tại tim cậu muốn nhảy lô tô ra ngoài luôn đây này. Khi nãy, phải kìm nén lắm cậu mới không chạm vào môi con bé đấy. Thật là...

Ở trong phòng, Như bất giác mỉm cười. Có lẽ nó đã có câu trả lời cho riêng mình rồi.

Đêm đó, một người ngoan ngoãn say giấc nồng, hai người thao thức trăn trở cả đêm...

Sáng hôm sau...

Duy và An đang sánh vai xuống canteen thì thấy Như đang chăm chú nhâm nhi ly kem sữa. Thấy hai người, nó bảo các bạn vào lớp trước.

- Mới sáng sớm đã ăn kem rồi hả? - An xoa đầu nó

Nó cúi đầu, ngượng ngùng. Trầm ngâm hồi lâu, lấy hết can đảm của mình, nó quay sang An:

- Anh, em suy nghĩ rồi...

- Khoan! - An vội ngăn lại - Em không cần trả lời vội đâu, anh không ép. Cứ từ từ mà suy nghĩ đi, nha.

- Không, em nghĩ kĩ thật rồi. Có nghĩ bao nhiêu cũng vậy nữa thôi...

- Không, không cần đâu mà! Em cứ nghĩ kĩ đi đừng trả lời vội..

- Tụi bay im hết coi nào! - Duy bực tức hét lớn - Làm cái gì mà dây dưa mãi vậy? Nói thì nói mẹ nó đi. Mày nữa An, làm gì bắt nó nghĩ nghĩ nghĩ hoài thế? Nghe nó nói đã nào.

An run rẩy, mồ hôi túa ra như suối. Cậu sợ câu trả lời không như cậu mong đợi. Cậu ngập ngừng, bảo Như quyết định đi.

- Tối qua em nghĩ kĩ rồi, chắc là...em có chút rung động với anh. Nhưng mà, chỉ là chút xíu thôi, nên mình từ từ tìm hiểu nhau thêm nữa, nha anh. Tạm thời em không muốn chuyện tình cảm ảnh hưởng đến việc học của em quá..

Nghe đến đây, An vẫn run rẩy, nhưng là vì hạnh phúc. Như, nó vừa bảo có rung động với cậu phải không? Cậu không nghe lầm mà, phải không?

- Duy, mày tát tao một cái đi, xem có phải thật không. - An rụt rè đề nghị.

Duy nhướn mày, không ngần ngại giáng cho bạn một cái bạt tai rõ đau. Thế mà An vẫn cười tưoi được chứ lị! Duy cười nhạt, xoa đầu Như, rồi khen nó làm tốt lắm, sau đó quay lưng về lớp.

Còn lại An với Như đứng trên sân trường. Sau một hồi đỏ mặt tía tai, An đề nghị:

- Mình xuống canteen đi! Anh bao em ăn kem.

- Nhưng em vừa mới ăn kem xong mà anh.

- Cứ đi đi. Rồi em thích gì anh mua cho.

Không đợi nó trả lời, An mạng dạn nắm tay nó kéo đi. Tim ai đó đập nhanh từng hồi.

Duy lững thững bước về lớp. Đây vốn là câu trả lời cậu biết trước, cũng là câu trả lời cậu mong đợi. Thế nhưng, tại sao tâm trạng cậu lại rối bời như này? Giây phút Như bảo rung động với An, tim cậu nhảy chệch mất một nhịp. Hụt hẫng. Xót xa. Cậu chẳng biết diễn tả suy nghĩ của mình hiện giờ như thế nào nữa. Tựa như có một hố đen đang hình thành ngày một lớn trong trái tim cậu vậy. Vẫn biết tình cảm cậu dành cho nó là sai, là không thể nào thành hiện thực được, nhưng sao cậu đau quá... Cảm giác của một người thua cuộc quả là không dễ chịu gì.

Mạnh chân đá bay chiếc lon bên đường, cậu gào lên, ngăn không cho mình suy nghĩ gì nữa. Mọi người xung quanh khựng lại, chỉ trỏ cậu, rồi vội vàng tránh xa. Cậu chẳng biết gì hơn, đành im lặng trở về lớp, mặc cho cơn khó chịu đang thả khói trên đỉnh đầu.

Cảm ơn các bạn đã vote ủng hộ tớ từ đầu đến giờ nhé. Các bạn là động lực của tớ đấy
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.