Xin Chào, Em Gái!

Chương 1: Bạn thân của anh hai



Rầm! Rầm! Rầm!

Mở một mắt, nó chau mày nhìn ra cánh cửa phòng đang bị hành hạ. Thương em quá, sáng sớm đã bị đánh đập như vậy. Mẹ à, chắc mẹ lại phải mua cửa mới cho con rồi.

Lết từng bước xuống giường, nó mở cửa, giọng rên rỉ:

- Mẹ mới mua cái cửa này 1 tuần thôi, anh bớt phá hoại đi.

- Tao quan tâm tới việc mua đồ của mẹ làm gì? Đi thay đồ, tao đưa mày đi học.

Vừa dứt lời, Duy quay lưng bước xuống cầu thang, chuẩn bị đồ ăn sáng. Nhìn theo bóng lưng dài gần 1m8 đó, Như bất giác mỉm cười.

5 phút sau...

Xách chiếc ba lô rồi chạy như bay xuống bàn ăn, Như thở dốc. Nhìn hai chiếc ghế bàn đối diện trống không, nó lờ mờ đoán được hai vị chủ nhân căn nhà đã cất cánh đi công tác từ sáng sớm. Vì lý do công việc, thời gian tụ họp của gia đình nó rất hiếm. Kể cả các kì họp phụ huynh hay khai giảng, tổng kết của nó cũng do anh Duy đi. Cũng may, các thầy cô hiểu nên không trách mắng gì nhiều.

Đưa đĩa mì xào trứng cho nó, Duy ra lệnh:

- Cho nhóc 5 phút.

Nói rồi Duy bấm đồng hồ, tháo tạp dề, dắt xe đạp ra khỏi cửa và đợi. Nó thấy vậy chỉ biết nhăn mặt, ra sức nhồi nhét đồng tạp nham trước mặt vào miệng.

- 5, 4, 3, 2, 1.

Duy mở miệng đếm những giây cuối cùng rồi quay sang đóng cửa. Ngay lúc đó, một bóng nhỏ bay qua, ngồi ngay lên yên sau xe đạp, nở nụ cười đắc thắng. Duy nhún vai, cài khóa rồi đạp xe đi.

Năm nay Duy học lớp 12a7, còn Như vừa gia nhập lớp 10a3 được vài ngày. Nhìn cổng trường to sừng sững trước mặt, lòng Như khẽ rộn ràng. Đây là ngôi trường mà Như ao ước được theo học biết bao nhiêu năm. Bây giờ đạt được ước nguyện, trong lòng không khỏi vui mừng.

Vừa vào cổng, nó gặp ngay An, bạn thân của Duy. Thấy thằng bạn cao ngạo thường ngày hôm nay chở em gái tới trường, An bật cười, hỏi:

- Bộ hôm nay trời sập hay thế nào mà Duy đại ca lại hạ mình đi chở tiểu công chúa thế?

- Im cho bố. - Duy không nhìn An, buông 3 chữ.

- Ồ, tiểu công chúa, hôm nay em dậy sớm nhỉ? - An quay qua Như bắt chuyện.

- Anh đừng chọc em nữa, gọi em là Như thôi.

- Lên lớp trước đi. - Duy vỗ vai Như rồi quay sang An - Mới sáng sớm mà mày ngứa miệng hả?

- Ahaha - An nhìn theo bóng lưng Như, khóe môi cong cong - Tao không nhịn được. Tao muốn nghe giọng con bé cả ngày luôn.

- Khôn hồn thì ngậm miệng lại - Mặt Duy nhăn nhăn - Nó mà khó chịu là tao đấm mày đấy!

- Mày sủng em gái dữ vậy à? Mà thôi, ăn sáng chưa? Xuống căn tin với tao đi, tao không mang tiền.

- Thế mày xem tao là cái túi tiền di động đấy à?

- Cũng tương tự. Có điều mày kiêm luôn chức năng trò chuyện và tấu hài.

Duy nghe vậy, giơ chân đạp mông An một cái rõ đau.

- Kiêm luôn cả chức năng dạy dỗ mày nữa.

- Như! Như quen anh An lớp 12a7 hả? Nãy tui thấy Như đứng nói chuyện với ảnh. - Ly, bạn cùng lớp của Như chạy đến hỏi.

- À, bạn của anh Như. Có gì không?

- Như sướng thiệt, quen với ảnh. Hôm qua tui thấy ảnh trên ti vi đó. Ảnh được giải nhì cuộc thi piano quốc gia đó nha. Trời, người gì đâu đẹp trai dễ sợ.

- Vậy hả? Lần đầu Như nghe ảnh biết chơi violin đó.

- Vậy chắc ảnh giấu Như rồi. Mà không sao, Như biết vụ đó làm gì. Có điều, sau này có gì nhờ Như chuyển thư của tụi này cho ảnh nha. Như hông được từ chối đâu.

Nghe vậy, nó lắc đầu rồi cười trừ. Đưa thì đưa, chỉ sợ anh An không nhận thôi. Dù gì anh An cũng không thích mấy vụ này. Tới lúc đó, chắc mấy cậu này lại nghĩ nó không đưa rồi xé xác nó ra mất. Chậc, nguy hiểm, nguy hiểm quá!

Giờ ra chơi

An đang ngồi ở căn tin uống nước với Duy, thấy Như chạy đến liền vẫy tay gọi. Như cười tươi chào rồi không ngần ngại chạy đến ngồi kế Duy.

- Không đi chơi với bạn tới đây làm gì? - Duy chau mày, hỏi nó.

- Là anh An mời em ngồi chứ bộ. - Nó cũng chau mày, nói.

An nghe vậy, cười tươi, xoa đầu nó nhè nhẹ. Con bé này, càng nhìn gần càng thấy dễ thương mà. Bắt gặp được động tác đó, Duy nhăn mặt, bĩu môi.

- Mà anh An này! - Như gọi khẽ

Nghe tiếng nó, cả hai anh chàng đều ngoái đầu lại nhìn. Ngộ nhỉ, sao hôm nay tự dưng nó nhỏ nhẹ thế?

- Sao thế? Em nói đi. - An nhìn nó vẻ thắc mắc

- À, em...

Nó ngập ngừng rồi đưa một phong bì màu trắng cho An. Phía trên còn được trang trí rất nhiều trái tim màu đỏ nữa. Trông có vẻ khá giống thư tình. À không, 100% là thư tình! Thấy vậy, An và Duy đồng loạt trợn tròn mắt.

- Cái.. cái này... - An lắp bắp, mặt đỏ bừng - Em... cái này...cái này... em...

- Cái này... bạn em nhờ em gửi anh. Anh không nhận cũng không sao đâu! Tại tụi nó ép em quá... - Nó cúi đầu nói, tỏ vẻ hối lỗi.

Nghe nó giải thích, mặt An tối sầm lại, còn Duy ôm bụng cười. Cảm giác này, đối với An mà nói, giống như đang được bay lơ lửng giữa không trung mà bị giáng cho một tia sét té cái huỵch xuống đất vậy. Đau, quá đau!

Duy cười đến chảy cả nước mắt, mặt đỏ như quả cà chua mới quay sang nói với nó:

- An nhận rồi, mày về lớp đi!

Nó nghe vậy, nhìn hai ông anh khó hiểu, nhưng cũng không thắc mắc gì nhiều, quay lưng về lớp.

Đợi tới khi bóng Như khuất sau dãy hành lang khối 10, Duy mới lấy lại vẻ bình tĩnh, quay sang nhìn An.

- Tao cứ tưởng... - An mếu máo

- Thôi, không sao, lần khác đi. - Duy vỗ vai thằng bạn rồi cười - Mà, tao nói nghe đừng giận, mặt mày lúc đó, haha, tếu méo tả được.

- Hứ, mày đợi đi, không có gì là thằng An này không làm được! Một ngày nào đó, Như sẽ đưa cho tao bức thư giống ngày hôm nay và tỏ tình với tao. Tao sẽ làm được!

An nói dứt khoát rồi đứng dậy về lớp. Duy nhìn theo, trong lòng dậy lên cảm giác khác lạ.

- Đọc xong nhớ vote cho tớ nhé các cậu, để tớ có động lực up tiếp.

Tớ dân nghiệp dư, có gì sai sót mong các cậu thông cảm và khuyên bảo nhé! ♡♡♡
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.