“Chu Mộng Đình tôi không tin là em không hiểu những gì tôi làm từ trước tới giờ là vì điều gì ?!”
“Đúng đó, tôi không hiểu, cũng không có nhu cầu muốn biết “.
Lăng Quân cảm xúc hỗn độn phức tạp nửa tức giận nửa ngỡ ngàng không ngờ nhóc con này còn chậm hiểu hơn cả mình sao . Không nói ra sớm chắc chắn thời gian qua là tốn công vô ích . Anh Hưng nhẹ lên chán cô : “ Em đúng là ngốc nghếch hơn cả tưởng tượng “.
Mộng đình ôm lấy trán mắt lườm anh : “ Có chú mới ngốc ấy “
-
“Ha đúng.. đúng tôi cũng là đồ ngốc nên mới thích em “. – Lăng Quân không ngờ mình nói ra câu này mà lòng lại hồi hộp đến vậy còn hơn cả những lần đi kí hợp đồng trị giá nghìn tỉ :
Mộng Đình nghe câu nói kia mà đầu óc như nổ tung, trái tim không hiểu sao đập nhanh hơn, vẻ mặt hoang mang khó tin nhìn anh .
“Chu Mộng Đình, nghe cho kĩ đây những điều tôi làm... là vì thích em, muốn theo đuổi em, muốn .... em là của riêng tôi đã hiểu chưa hửm?!”
"")
Mộng Đình vẫn như một đống ngốc ngồi đó không phải ứng, cảm thức như đầu óc tê liệt đi vài phần chính là do không ngờ anh là đang ... đang tỏ tình với mình sao ??? Cô chính xác là không tiêu hóa nổi đợt tấn công quá nhanh của anh.
Lăng Quân nhìn nhóc còn ngơ ngác mà nóng lòng không thôi, cô nào biết được lòng anh cũng bấn loạn vô cùng, cảm giác ngại ngùng cũng đang dần lần ra khắp người . Hình như đây lần đầu tiên anh có biểu hiện như này trong suốt 30 năm cuộc đời tẻ nhạt lạnh lẽo .
Cô cảm thấy không khí lúc này rất không ổn đành tìm cách trốn tránh : “C... chú về phòng đi tôi buồn ngủ rồi ...đi ... đi ngủ đây” rồi chả hiểu thế nào luồn lách chui ra được vòng tay của anh nằm ngay ngắn trên giường lấy chăn tùm kiến người không một kẽ hở .
Anh đờ người đứng đó bất lực cười trừ : cô gái này vẫn là chưa kịp tiếp nhận mà, anh rồi vội vàng sao : “ Được rồi em nghỉ ngơi đi ... nhưng ngày mai em vẫn là không trốn được “
Sáng hôm sau
Mộng Đình thức dậy, ngồi dậy vươn vai rồi ngáp một cái rõ to tươi tỉnh nhìn ra ngoài cửa sổ xem nắng sớm rõ bộ dạng của người có một giấc ngon lành mà không để ý sau lưng có người nào đó mắt đầy tơ máu vì thiếu ngủ, mi tâm nhăn không dãn ra nổi, gương mặt bơ phờ nhìn cô chằm chằm từ lúc nào không biết .
Lúc quay đầu phát hiện ra anh toàn bộ lời nói của hôm qua lại bắt đầu vang lên trong đầu .
“C..chú tính doạ người ?!” – Rồi ba chân bốn cẳng chạy thẳng vào nhà vệ sinh .
Cô vặn nước dội vào mặt không biết bao nhiêu lần để kéo bản thân mình tỉnh táo, bình tĩnh lại . Tay vô tình dừng lại trên đôi môi nhỏ nhắn hồng hào hôm qua đã cùng anh triển miên lòng của hiểu sao cứ múa tung lên, chút ấm áp lạ thường lan tràn khắp tim .
Ánh mắt lóe sáng tia vui vẻ chưa được lâu thì đã bị dập tắt đến không thấy hình dạng . Mỗi người đều có những giới hạn riêng được vạch rõ và cô cũng
không ngoại lệ, cô không những sở hữu một khu đất chật hẹp kém phát triển mà còn bị vây quanh hàng rào sắt thép đầy rẫy gai nhọn chỉ cần bước qua toàn thân sẽ thương tích đầy mình máu chảy không ngừng . Vì thế cô chỉ có thể hèn nhát nằm trong vùng an toàn ít ỏi của bản thân, khóa chặt lòng mình lại chờ nó người lạnh dần . Anh và cô là không thể.
Nghĩ ngợi một hồi lâu, cô bước ra, khuôn mặt gì rửa qua nước nhiều lần có phần nhợt nhạt ngồi xuống ghế đối diện anh . Lăng Quân thấy vậy bắt đầu mở lắp hộp mứt lấy ra một ít quết lên bánh đã nướng vẫn nóng hổi . Từng cử chỉ ân cần của anh đều thu vào mắt cô, cô không thể phủ nhận mình cũng có ý. Ới người đàn ông trước mặt . Mọi việc anh làm lúc này thuần thục như thói quen nhưng ít ai biết được chỉ có mình cô là nhận được sủng ái ưu tiên này .
Cô vẫn nhìn anh chằm chằm đến ngây ngốc, Lăng Quân cũng có thể cảm nhận thấy ánh mắt nhóc con kia đang dán chặt lên người mình tự dựng cảm giác có chút mất tự nhiên mà ngại ngùng, tai hơi đỏ lên có chút nóng nóng nhưng không ai trong hai người phát hiện ra biểu cảm bất thường này .
“Ăn đi “ – Lăng Quân giọng khàn khàn lên tiếng .
“Lăng Quân, tôi có chuyện cần nói ...
“Ăn trước có gì nói sau .."
Anh không hiểu sao nghe giọng cô cất lên có cảm giác bất an lạ thường, anh sợ, tự nhiên có cảm giác sợ hãi nếu đồng ý nghe cô nói chuyện vào lúc này sẽ nghe phải những lời mình không mong muốn ... anh sợ cô nói từ chối mình ... ha Lăng Quân tự cười giễu bản thân mình thì là anh cũng có bộ dạng thảm hại này.
“Nhưng mà ..."
“Nghe lời . Ăn đi “
Nói rồi Lăng Quân đưa đĩa đặt bánh và trứng bên trong cho cô rồi vội đứng dậy rời đi không để cô cất thêm lời nào .
Và rồi cả ngày hôm đấy, Mộng Đình ngồi mòn mỏi chờ người quay lại nhưng không thấy bóng dáng người đó đâu cả . Cô cố tình tới phòng nghỉ của anh mấy lần nhưng vẫn là không gặp được đành cun cút trở về phòng . Ngồi trong phòng nghĩ ngợi một lúc,cô bèn rút điện thoại bấm số gọi cho anh, gặp mặt có thể không gặp được nhưng nếu cô gọi điện thì anh nhất định phải nghe
máy gì anh đã hứa sẽ không báo ngắt máy của cô cơ mà . Chưa đến 5s đầu bên kia đã có tiếng truyền tới :