Lúc Tạ Lâm thẫn thờ bước ra khỏi khu biệt thự cao cấp thì trời đã sập tối. Y đưa mắt nhìn dòng xe cộ đông đúc đang nối đuôi nhau di chuyển trên đường lớn, rốt cuộc vẫn chọn cho mình một lối đi nhỏ tách biệt trên vỉa hè. Có lẽ, so với sự thoải mái dễ chịu khi ngồi trong chiếc ô tô sang trọng có người cầm lái thì cảm giác tự thân vận động, độc hành giữa đêm đen vẫn hợp với y hơn. Bởi lẽ, chỉ cần hòa mình vào bóng tối thì y không cần phải đeo lên lớp nguỵ trang mang tên vô tư và vui vẻ.
Chiếc điện thoại nằm yên trong túi quần bỗng chốc đổ chuông. Tạ Lâm nhìn lướt qua cái tên hiện lên trên màn hình, khóe môi khẽ nhếch, vui mừng thì ít mà chua chát thì nhiều.
"Tôi nghe." Y nhấc máy, giọng nói có phần lãnh đạm khác hẳn với ngày thường.
"Tử Lâm, số tiền lần trước con đưa cho dì để mua thuốc cho ba con đã dùng hết rồi. Tuần sau là phải đến bệnh viện tái khám, con xem...có thể gửi về nhà thêm một ít nữa được không?" Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm van nài mềm mỏng. Người phụ nữ này chẳng xa lạ gì mà chính là mẹ kế của Tạ Lâm - Lý Huệ Trân.
"Tiền? Chẳng phải nửa tháng trước tôi đã gửi về nhà rồi sao?" Y nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
"Bao nhiêu đó không đủ." Lý Huệ Trân buồn rầu than thở.
Tạ Lâm lại đỡ trán bật ra tiếng cười lạnh.
"Gần 50 triệu xài trong nửa tháng mà vẫn không đủ? Dì Lý...tôi không phải là cái cây ATM mà lúc nào cũng có tiền cho Dì rút"
"Tử Lâm...sao con có thể nói như vậy được?" Lý Huệ Trân bắt đầy quở trách.
"Tiền này tất cả đều dùng để chữa bệnh cho ba con...sao con có thể nói năng như vậy được?"
"Dì Lý! Tôi thật sự.." Y vốn muốn giải bày cho rõ về vấn đề kinh tế của bản thân, nhưng còn chưa kịp mở miệng nói hết thì loa ngoài đã chuyển thành giọng khàn khàn của một người đàn ông đứng tuổi.
"Mày lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi nên không thèm nhìn đến ba mày nữa đúng không? Thân tạo đau bệnh, chỉ xin mày chút đỉnh tiền mua thuốc, mày lại ở đó tiếc rẻ từng đồng xu cắt bạc. Thôi được, coi như Từ Chính Hải tạo vô phần vô phước nên mới có một thằng con bất hiếu như mày"
"Ba!" Tạ Lâm thấp giọng gọi.
"Con chưa từng có ý tính toán hay tiếc rẻ tiền bạc gì với ba. Chỉ là...con thật sự không có đủ khả năng để lo cho ba được chu toàn mọi việc. Tiền lương nửa tháng trước con đã gửi cho Dì Lý rồi, là 50 triệu, hiện tại trong tài khoản của con chẳng còn được bao nhiêu, nếu không tin ba có thể tra thử."
"Mày nói với tao như vậy là có ý gì? Xem tao như kẻ bóc lột à?" Từ Chính Hải vẫn giữ thái độ hằn học chất vấn.
"Con nào có ý đó."
Đáp lại lời giải thích của Tạ Lâm chỉ là tiếng hừ lạnh đầy ghét bỏ và thanh âm tút tút lạnh lẽo của máy móc.
Các cuộc trò chuyện ngắn ngủi như thế này y đã sớm quen rồi, cứ mười bữa nửa tháng là tái diễn một lần, nội dung thì vẫn trăm lần như một. Cốt yếu luôn là nhắc đến tiền, những câu hỏi quan tâm lo lắng như: "Con dạo này thế nào? Sống có tốt không? Đã ăn uống gì chưa?" chẳng bao giờ xuất hiện. Nếu hàng tháng không có các cuộc gọi như thế, thì có lẽ y đã sớm quên rồi mình còn có một người cha, cũng quên mất bản thân mang họ Từ chứ không phải họ Tạ.
Tạ Lâm liếc nhìn chiếc điện thoại với màn hình tối đen lạnh lẽo, khóe môi bất giác lại nâng lên một nụ cười cay đắng bị ai.
Sáng hôm sau, những tia nắng đầu tiên trong ngày rốt cuộc cũng xuyên qua được lớp cửa kính thủy tinh trong suốt mà chiếu rọi vào phòng.
Dịch Dương có chút không thích ứng được với luồng ánh sáng ấm áp kia, hắn hơi hơi nheo mắt. Đợi đến khi nhìn rõ được mọi thứ xung quanh thì mới phát hiện ra tất cả các rèm cửa trong phòng đều đã được kéo lên quá nửa.
"Con người này đúng thật là..."Dịch Dương bất đắc dĩ bật cười. Chẳng cần đoán cũng biết ngay thủ phạm.
Ngày hôm qua hắn uống đến say mèm nên những gì mà Triệu Trí Ân nói hắn đều quên sạch sẽ. Chỉ biết ở những thời điểm mà hắn khó khăn nhất, khổ sở nhất thì người đầu tiên chạy đến bên cạnh hắn luôn là gã. Có lẽ điều may mắn duy nhất còn sót lại trong cuộc đời này của hắn chính là đã quen biết và trở thành tri kỷ của Triệu Trí Ân.
Nhân sinh quả thật có quá nhiều chuyện không thể lường trước được, hắn với gã đã từng là đối thủ, từng là tình địch cũng từng âm thầm cạnh tranh nhau trên mọi phương diện, vậy mà giờ đây gã lại là người đồng hành cùng hắn sau bao nhiêu biến cố, đoạn trường.
Dịch Dương khẽ lắc đầu cười khổ, hắn đang định rời giường thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.
"Cậu chủ, cậu đã dậy chưa? Tôi vào được không?" Giọng chú Trương có vài phần lo lắng xen lẫn dè dặt.
"Chú vào đi." Dịch Dương đáp, hắn mệt mỏi tựa lưng lên thành giường, thần sắc vẫn hao gầy ảm đạm.
Nhận được sự đồng ý của hắn, ông liền mang theo một khay thức ăn, mở cửa bước vào.
"Cậu chủ...cậu đã mấy ngày liền không ăn uống gì rồi, như vậy không ổn. Cái này là bữa sáng, tôi cho người chuẩn bị sẵn vẫn còn nóng, cậu mau đến ăn một chút gì đi." Chú Trương ôn hòa khuyên nhủ, kỳ thực thì tâm can ông đã sắp không chịu nổi sự chua xót khi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Dịch Dương.
Chỉ mới trôi qua một thời gian ngắn, mà trông hắn tiều tụy đến mức chẳng còn vẻ anh tuấn xán lạn ban đầu. Đôi đồng tử sắc sảo ngày nào giờ hiện đầy tơ máu, lạnh lẽo tối tăm. Hắn yên tĩnh dựa vào thành giường, trên gương mặt góc cạnh tinh xảo không hiện lên một tia cảm xúc vui buồn ấm lạnh. Hốc mắt hắn rất sâu, dưới vành mắt còn lưu lại quầng thâm do thiếu ngủ. Hắn ngồi ở đó, rõ là rất gần nhưng lại cảm thấy như đang ở rất xa.
Tâm đã chết, tình cũng chết, cái còn lại...phải chăng cũng chỉ là một cái xác không hồn.
"Chú mang ra ngoài đi, tôi không muốn ăn cũng không có khẩu vị." Dịch Dương ảo não thở dài, thanh âm nhẹ bẫng mang theo vẻ chán chường, khổ luy.
"Cậu chủ.." Giọng chú Trương khô khốc nghẹn ngào.
"Cậu làm ơn ăn một chút thôi...cậu cứ tiếp tục như vậy sẽ đổ bệnh mất."
"Chú yên tâm, tôi vẫn ổn, vẫn chưa chết được." Hắn nhàn nhạt đáp.
Nói rồi còn dùng chút sức lực sót lại mà đứng lên, chân chỉ vừa bước được vài bước, nơi dạ dày đã truyền đến một cơn đau quặn thắt kéo dài. Suốt nhiều ngày qua Dịch Dương uống rượu thay cơm. Sáng uống, trưa uống, chiều uống, tối cũng uống, cứ mỗi lần hắn nhớ đến Doãn Thiên là lại uống. Người ta nói uống rượu để giải sầu, thế nhưng hắn uống hết chai này đến chai khác mà nỗi sầu trong lòng vẫn chẳng chịu tiêu tan bay biến.
Chú Trương đứng một bên nhìn vẻ mặt của hắn tái nhợt, bước đi cũng có phần loạng choạng ngả nghiêng, liền đặt khay thức ăn xuống bàn, nhanh nhẹn chạy đến đỡ lấy khối thân thể gầy gò yếu ớt.
"Cậu chủ...cậu sao vậy? Thấy chỗ nào không khỏe sao?" Ông vừa sốt ruột hỏi, vừa cẩn thận dìu Dịch Dương ngồi lại giường.
Hắn im lặng không đáp, hai cánh môi mím chặt, cố gắng nhẫn nhịn từng cơn đau xé lòng. Đầu óc bỗng chốc mơ hồ choáng váng, kèm theo đó là cảm giác tức ngực buồn nôn.
"Cậu đợi tôi một chút... để tôi gọi bác sĩ đến khám cho cậu." Chú Trương cuống quýt tìm kiếm điện thoại trong túi quần.
Ông còn chưa kịp bấm số thì Dịch Dương ngồi bên cạnh đã nôn ra một vũng máu tươi rồi từ từ ngất lịm.