Xiềng Xích Cuồng Si

Chương 67: Chất vấn.



Buổi chiều cùng ngày tại một căn biệt thự cao cấp ở phía Tây thành phố S...

Hai tên bảo vệ đứng gác cổng nhìn thấy chiếc siêu xe quen thuộc của hãng Bugatti đang từ từ tiến vào trong sân lớn mà không khỏi cảm thấy rùng mình. Sự tỉnh lần trước đã khiến cho bọn họ kinh sợ không ít, vị chủ nhân tương lai nắm giữ Dịch gia này muốn bao nhiêu máu lạnh có bấy nhiêu máu lạnh, muốn bao nhiêu điên cuồng liền có bẩy nhiêu điên cuồng. Tính cách so với ông chủ hiện tại của bọn họ chỉ có ác liệt hơn, tàn bạo chứ tuyệt đối không có phần thua kém.

Dịch Dương mang theo vẻ mặt lạnh lùng đến cực điểm bước ra khỏi xe. Hắn quét tầm mắt đỏ ngầu như thú dữ nhìn khắp xung quanh, khẳng định người hắn muốn tìm không có đứng lẫn trong đám vệ sĩ và người hầu mới chịu thu lại sát khí, trầm mặc tiến vào trong. Đám hạ nhân thấy hắn lộ ra tia hung ác liền run run rẩy rẩy đứng nép sang một bên, cúi đầu cung kính gọi một tiếng "cậu chủ" rồi khéo léo tránh ха.

Dịch Dương không định lên lầu tìm cha hắn để nói chuyện, mà trực tiếp đi thẳng đến dãy phòng dành cho người làm trong nhà ở tầng trệt để tìm người.

Charlie đang ngồi trên giường hút điếu thuốc thì cửa phòng đột ngột bị đá văng.

Dịch Dương đứng ở chỗ ngược sáng, gương mặt anh tuấn chìm sâu trong bóng tối, toàn thân toát ra một loại khí tức lạnh lẽo mà ngang tàn.

Charlie nhìn thấy người đến là hắn, bản thân liền ý thức được cái mạng nhỏ này đã đến lúc phải trả giá cho tội ác của mình rồi. Hắn ta bình thản dập điếu thuốc, đứng dậy đi đến trước mặt Dịch Dương, thấp giọng gọi:

"Cậu chủ...!"

Hai tiếng này vừa thoát ra khỏi cổ họng, trên ngực Charlie đã truyền đến một cơn đau dữ dội. Hắn loạng choạng ngã về sau mấy bước, hai tay đỡ lấy tưởng. Một cước này của Dịch Dương chẳng khác gì dùng nguyên cái búa to nện vào thân thể hắn.

Charlie còn chưa kịp đứng vững, thì hai bên mạng sườn, bụng, và đầu đã ăn liên tiếp thêm mấy cú đá và đẩm móc khác. Mỗi một đòn giáng xuống đều là đòn chí mạng và dĩ nhiên sức lực tung ra cũng không hề nhỏ.

Sau khi lãnh trọn cú đá mạnh vào vùng đầu thì hắn ta hoàn toàn tế liệt nằm gục dưới sàn nhà, trước mặt tối sầm, trong miệng cũng tràn ngập mùi máu tươi tanh tưởi.

Dịch Dương hờ hững nhìn người đang thoi thóp. Lãnh đạm tiến đến túm lấy tóc Charlie giật ngược ra sau. Đôi mắt phượng hẹp dài vừa vô tình lại vừa lạnh lùng sát phạt lướt sơ qua những vết thương bầm tím xanh đỏ trên mặt của Charlie . Hắn khẽ nhếch khóe môi, lộ ra vài phần âm trầm, tàn độc.

"Vụ tai nạn xe trên con đường ven biển ở thành phố Y là mày làm đúng không?"

Đối phương yếu ớt nhắm chặt mi mắt, kể từ khi nhận lệnh của ông chủ đi giải quyết Hàn Doãn Thiên, Charlie đã sớm chuẩn bị tốt cho mình một tinh thần thoải mái để tiếp nhận cái chết. Đối với hắn, chỉ cần có thể hoàn thành tốt công việc mà ông chủ giao phó, thì cái mạng nhỏ này..đã đáng là gì?

Dịch Dương nhìn vẻ mặt cam lòng chịu trận của Charlie thì nội tâm đã rõ ràng sự việc. Thần sắc hắn trở nên sa sầm lãnh lệ, là thống khổ căm hờn, cũng là tột cùng đau đớn.

"Mày đã giết em ấy...Mày thật sự đã giết em ấy?" Hắn bàng hoàng gặng hỏi, dường như chẳng dám tin vào hiện thực bẽ bàng.

"Mày nói xem...nước biển ngoài kia sâu bao nhiêu, lạnh lẽo bao nhiêu? Em ấy rơi xuống đó làm sao có thể sống? Cũng làm sao có cơ hội để sống?" Dịch Dương như một gã mất trí mà tự mình độc thoại. Hắn khóc rồi lại cười, cười rồi lại khóc. Bất chợt hắn tiến đến bóp chặt cổ Charlie, hung hăng gắng từng chữ.

"Nếu đã như vậy...tao đành bắt mày phải bồi táng chôn theo. Có như thế thì đường xuống suối vàng Doãn Thiên mới không cảm thấy cô đơn quạnh quẽ."

Dứt lời Dịch Dương liền gia tăng lực đạo, quyết dồn đối phương vào chỗ chết.

Đúng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến một giọng nói trầm tĩnh đầy uy quyền quen thuộc.

"Dừng tay!" Dịch Kiến Minh dẫn theo đám vệ sĩ thân cận bước vào phòng. Nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, hai hàng lông mày của ông gắt gao nhíu chặt.

Nhận thấy Dịch Dương vẫn không hề có ý định bỏ qua, Dịch Kiến Minh liền nóng ruột quay sang quát tháo tên vệ sĩ đứng cạnh:

"Còn không kéo nó ra!"



Tên vệ sĩ nhận lệnh lập tức can ngăn. Lúc này hắn mới chịu buông tay, dừng lại.

Paul cũng có mặt ở trong phòng, gã cẩn thận đỡ lấy Charlie, để đổi phương an ổn tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc.

"Ông chủ! Tình trạng của cậu ta không ổn...

"Đưa đến bệnh viện đi."

"Vâng!"

Được sự cho phép của Dịch Kiến Minh, Paul lập tức cúi người bế gọn lấy Charlie rồi chạy vội ra ngoài.

"Theo tôi đến thư phòng." Ông trầm giọng để lại một câu nói nhưng tuyệt đối không cho phép khước từ.

Giữa gian phòng ngột ngạt bí bách, Dịch Dương mang theo vẻ mặt bình tĩnh đến mức dửng dưng ngồi đối diện với Dịch Kiến Minh.

Thái độ của hắn như cố tình dùng một con dao nhọn chọc thủng lớp ngụy trang tốt đẹp cuối cùng.

"Anh điên rồi đúng không? Chỉ vì mất đi một thằng đàn ông mà muốn ra tay giết người. Anh là sợ cái nhà này chưa đủ loạn hay là sợ Dịch gia không nuôi nổi nên muốn ăn cơm tù?"

"Ông Dịch đang lo lắng cho tôi sao?" Dịch Dương nâng lên khóe môi, cười lạnh.

"Tôi nghĩ là...cho dù ngày hôm nay tôi đứng ở trước mặt cảnh sát làm bậy thì ông Dịch cũng có cách để đổi trắng thay đen, khiến tôi từ có tội thành vô tội."

"Anh nói vậy là có ý gì?"

"Tôi có ý gì...ông Dịch đây hiểu rõ mà" Đôi đồng tử đen huyền u tối chẳng khác gì vực sâu không đáy nhìn thẳng vào tầm mắt sắc bén lão luyện ẩn giấu sau cặp kính gọng viền vàng của Dịch Kiến Minh. Hắn thấp giọng, thanh âm lạnh lẽo hệt như một quỷ hồn trở về từ địa ngục.

"Đối với kẻ có tiền, mạng người chẳng khác gì cỏ rác."

Một tiếng "ông Dịch" hai tiếng cũng là "ông Dịch", xưng hô như vậy cũng quá đủ rạch ròi.

Suốt mấy năm nay, mối quan hệ cha con giữa hai người chưa từng diụ xuống cũng chưa từng hòa thuận, thế nhưng Dịch Kiến Minh không bao giờ nghĩ đến, sẽ có ngày...ông và con trai mình lại giao tiếp với nhau bằng thái độ xa cách và thù địch gay gắt như thế này.

"Có gì thì nói thẳng ra đi. Đừng dùng cái giọng điệu vòng vo, châm chọc đó."

"Được...Vậy tôi hỏi ông...Vụ tai nạn xe trên tuyến đường ven biển thành phố Y là ông sai Charlie đi làm đúng không?"

"Đúng." Dịch Kiến Minh nhàn nhạt trả lời.

"Nạn nhân là Doãn Thiên?" Dịch Dương có chút run rẩy chất vấn, hắn đã biết rất rõ nhưng vẫn muốn xác định thật kỹ càng.

"Đúng"

"Tại sao ông lại làm như vậy? Tại sao ông lại giết em ấy?" Tròng mắt Dịch Dương thoáng cái đỏ lên, hắn siết chặt bàn tay thành nắm đấm, cố gắng giữ lại tia lý trí cuối cùng để đối diện với ba mình.



"Chẳng phải tôi đã nói ngay từ đầu rồi sao? Tôi không đồng ý để một thằng đàn ông ti tiện thấp kém làm con dâu nhà này." Dịch Kiến Minh nghiêm nghị mà tuyệt tình tuyên bố.

"Ti tiện? Thấp kém?" Hắn nghiến răng vặn hỏi.

"Em ấy có chỗ nào là ti tiện thấp kém..mời ông Dịch đây nói cho tôi được rõ."

"Một thằng đàn ông cong mông ra để phục vụ cho một thằng đàn ông khác không gọi là ti tiện thì gọi là gì?" Đối phương cũng bừng bừng lửa giận, hừ lạnh khinh thường.

"Dịch gia sống ở thành phố S bao nhiêu năm nay, tính về quyền lực, địa vị và danh tiếng...là nơi mà cậu ta xứng để đặt chân bước vào sao? Bản thân cậu ta có được cái gì để si tâm vọng tưởng. Đỉa đeo chân hạc, nếu không phải dạng thấp kém thì là cái dạng gì?"

"Ông Dịch đây...có vẻ như đã hiểu lầm một vài chuyện rồi." Dịch Dương lãnh đạm nhìn về phía Dịch Kiến Minh, thanh âm không cao không thấp, bình thản nói.

"Doãn Thiên chẳng hề tình nguyện làm loại chuyện kia với tôi, em ấy tìm đủ cách để né tránh nữa là đằng khác. Là tôi đã cho người bắt em ấy về, trói chặt lại rồi giở trò cưỡng bức. Vậy ông Dịch nói xem là em ấy ti tiện hay là thằng con trai này của ông ti tiện. Còn nữa, gia nghiệp nhà em ấy là tôi dùng mưu hèn kế bẩn, ở phía sau giở trò để ép đến con đường phá sản, nếu không thì em ấy cũng chẳng đến mốc trắng tay. Con dâu nhà họ Dịch sao? Em ấy chưa từng nghĩ đến cũng chẳng thèm nhìn đến cái danh nghĩa đó nữa là. Nếu nói đến si tâm vọng tưởng thì chính tôi đây là kẻ ôm ấp tâm tư lôi kéo con nhà người ta lên giường. Tôi mới là con đỉa thấp kém chứ không phải Hàn Doãn Thiên."

"Khốn nạn!" Ông tức giận quơ tay hất đổ mọi thứ trên bàn, đứng phắt dậy chỉ thẳng vào mặt hắn rống to:

"Mày là thằng khốn nạn! Tức chết tao mà! Sao tao lại có một đứa con khốn nạn như mày"

Đứng trước cơn thịnh nộ của Dịch Kiến Minh, Dịch Dương lại đạm nhiên như không ngồi trên ghế sofa, ánh mắt hắn âm trầm lạnh lẽo, khóe môi lại giương lên nụ cười bị ai chua chát.

"Vậy tại sao tôi lại có một người cha vô tình như ông?" Hắn hỏi, trên mặt vẫn châm chọc cười trừ.

Dịch Kiến Minh thoáng sững sờ cứng ngắc, ngay lập tức ông lại dùng vẻ thần sắc nghiêm nghị thường ngày để tiếp tục ngụy trang.

"Anh là đang hờn trách tôi sao? Tôi làm tất cả những chuyện này cũng chỉ vì nghĩ cho anh mà thôi. Anh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Dịch, tương lai cả Dịch thị đều sẽ giao cho anh tiếp quản, đứng ở vị thế cao như vậy, anh có biết là sẽ có bao nhiêu người giương cung bạt kiếm nhắm về phía anh không? Chỉ cần một sai sót nhỏ là người khác đã có thể lôi anh xuống mà giẫm lên rồi. Anh trách tôi vô tình, nhưng tôi nói cho anh biết, nếu tôi không vô tình thì tôi đã không thể trụ vững trên ngai vàng của mình lâu đến như vậy rồi. Thương trường có bao nhiêu khốc liệt anh hiểu rõ mà, họ hàng ba đời của Dịch gia nghiêm khắc cỡ nào, con cháu Dịch gia âm thầm cạnh tranh nhau quyết liệt đến cỡ nào anh cũng hiểu rõ mà. Nhà họ Dịch có thể dung nạp được một thằng đàn ông không cha không mẹ không sự nghiệp tiền đồ vào làm dâu không, anh cũng hiểu rõ mà. Đồng tính luyến ái không xấu nhưng nó tuyệt đối không thể xảy ra trên người của anh. Anh có thể oán hận tôi, có thể từ mặt tôi cũng có thể không thèm nhận người cha như tôi, nhưng anh đừng quên cả đời này của anh đều phải mang họ Dịch. Cái họ này không cho phép anh

sống phóng túng như cách anh muốn."

Dịch Dương ngồi bất động trên ghế, đồng tử của hắn vốn đã đen huyền ảm đạm nay lại càng thêm phần u uất tối tăm hơn. Cái gì là người thừa kế, cái gì là con cháu Dịch gia, cái gì là tiếp quản Dịch thị? Trong mắt hắn, tất cả cũng chỉ là những cái gọng kìm, là xiềng xích lạnh lẽo trói chặt lấy cuộc đời của hắn. Nếu hắn không mang họ Dịch, nếu hắn không phải là cháu đích tôn, nếu hắn không phải người thừa kể, thì phải chăng hắn đã có thể sống một cuộc đời bình dị mà hạnh phúc bên cạnh người hắn yêu, không cần phải nghĩ đến sự chênh lệch về gia cảnh cũng không cần phải chịu đựng nỗi đau khi kẻ ở âm tào người còn trần thế.

"Chỉ vì như vậy thôi sao? Chỉ vì tôi họ Dịch mà tôi không được phép ở cạnh người tôi yêu sao?" Giọng hắn có chút nghẹn ngào khô khốc, hắn giương cặp mắt mờ mịt nhìn về phía Dịch Kiến Minh.

Ông quay đi chỗ khác, không nhìn hắn, hay nói đúng hơn là ông không muốn nhìn thấy dáng vẻ bất cần khổ sở này của hắn.

"Sống ở đời, kẻ thành công luôn là kẻ biết nhẫn tâm với chính bản thân mình."

Dịch Dương im lặng thật lâu rồi cũng đứng dậy rời đi, lúc bước qua cửa lớn, hắn chỉ nhìn Dịch Kiến Minh bằng ánh mắt đau lòng rồi để lại một câu hỏi nhức nhói.

"Ba! Ba là một người đàn ông rất thành công, nhưng ba có hạnh phúc với sự thành công của mình không?"

Đôi lời gửi độc giả:

Xiềng xích...có thể là tơ tình vương vấn, trói buộc một đời. Cũng có thể là địa vị cao sang, khuôn vàng thước ngọc.

"Đời này có mấy ai được sống vì chính mình cơ chứ? Tất cả đều bị những sợi dây vô hình xiềng xích trong lớp vỏ nhân sinh"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.