Triệu Trí Ân một thân tây trang giày da bước ngang qua đại sảnh rộng lớn đi thẳng đến thang máy chuyên dụng dành cho những quản lý cấp cao trong công ty, điềm tĩnh, thản nhiên đặt chân lên tầng 29.
Lúc gã định tiến vào thì cánh cửa trước mặt đột ngột mở ra. Tạ Lâm ôm theo cả đống hồ sơ cùng văn kiện chất cao như núi, mặt mày phờ phạc, ấn đường tối đen.
"Trợ lý Tạ quả thực siêng năng nha!" Triệu Trí Ân cố tình trêu chọc.
"Anh là đang cười trên nỗi đau của người khác đó giám đốc Triệu." Y nghiến răng nghiến lợi lườm đối phương một cái.
Gã cũng chỉ nhún vai tỏ vẻ đắc ý rồi lách ngang qua người Tạ Lâm mà đẩy cửa bước vội vào trong.
Kể từ ngày uống rượu say rồi ngủ lại nhà y, mỗi lần hai người gặp nhau đều không tránh khỏi buông vài câu đâm chọt, trêu tức. Tuy lúc đó chẳng xảy ra cớ sự gì vượt quá giới hạn nhưng chung quy cũng đã có va chạm nên rất khó lòng an tĩnh lại như xưa.
Giữa gian phòng đơn điệu rộng lớn, Dịch Dương trầm mặc ngồi tựa lưng trên ghế xoay. Toàn thân hắn bao phủ một loại khí tức lạnh lẽo u ám dọa người. Đôi mắt phượng hắn đầy tơ máu, đăm đăm nhìn về phía chiếc điện thoại cảm ứng đangđặt yên trên bàn.
Triệu Trí Ân không rõ tâm tình của gã lúc này là gì nữa. Vừa đau lòng xót dạ lại vừa tức giận hờn ghen.
"Tao không hiểu mày vác cái bộ dạng sống dở chết dở này đến công ty để làm gì ?" Gã kéo ghế ngồi xuống phía đối diện, giọng điệu có chút cọc cằn khó nghe.
"Thì mày và Tạ Lâm cứ khăng khăng không cho tao chạy khắp thành phố tìm em ấy còn gì?" Giọng Dịch Dương khăn khàn khô khốc, hoàn toàn có thể nhận ra được sự mệt mỏi và chán chường xen lẫn với ưu thương. Suốt hai ngày qua hắn chỉ biết ngồi yên chờ điện thoại.
Thám tử tư giỏi nhất hắn cũng đã mời về, đám vệ sĩ dưới trướng cũng điều động hơn chục người tìm kiếm, thế nhưng Doãn Thiên vẫn bặt vô âm tín, chẳng thấy tăm hơi.
"Tao không cho mày chạy loạn không có nghĩa là bắt mày đi đến công ty để hù dọa nhân viên. Dịch Dương! Mày lí trí một chút được không? Mày lúc nào cũng hành động theo cảm tính như thế thì được gì? IQ của mày đâu? Bản lĩnh và khí phách của mày đâu hết rồi! Mày chỉ vì một thằng đàn ông mà thành ra cái dạng này, có đáng không?"
"Mày im đi! Mày không hiểu!" Hắn lạnh giọng, gắt gỏng."Tao không hiểu?" Triệu Trí Ân nhếch môi cười cay đắng.
"Tao quả thật không hiểu! Tao cái gì cũng không hiểu...đặc biệt là mày!" Dứt lời gã liền đứng dậy xoay người bỏ đi. Lúc đến gần cửa lớn, gã bỗng dưng dừng lại, thanh âm lạnh lẽo vô cùng.
"Trước kia mày chỉ có Diệp Mẫn Quân cũng như bây giờ mày yêu Hàn Doãn Thiên còn hơn sinh mệnh, mày chưa từng biết đến những người xung quanh...cũng như.." Nói đến đây Triệu Trí Ân ảm đạm thở dài.
"Cũng như...mày chưa từng cho tao một vị trí quan trọng trong tim mày." Lời cuối cùng gã nói rất nhỏ, nhỏ đến mức có thể hòa vào trong không khí, dễ dàng tan biến chẳng để lại dư âm. (2
Dịch Dương ngồi bất động trên ghế xoay ngẫm nghĩ, đôi mắt hơi híp lại lộ rõ vài phần sắt bén cùng khó tin nhìn theo bóng lưng đơn bạc của Triệu Trí Ân đang dần dần biến mất. Rốt cuộc gã nói gì? Hắn tuy nghe không rõ, nhưng bộ dạng khổ sở ấy khiến cho hắn cảm nhận được thương tâm.
Vừa rời khỏi cánh cửa phòng chủ tịch, Triệu Trí Ân liền như một diễn viên chuyên nghiệp tháo bỏ lớp ngụy trang. Gã lảođảo tựa lưng vào mặt tường lạnh lẽo, gương mặt vốn dĩ bin tĩnh thản nhiên, nay hiện lên sự mệt mỏi thất thần. Khóe môi mỏng cũng không kiềm chế được mà vẽ ra một nét cười tự giễu. Đúng! Chính là tự giễu! Gã tự giễu bản thân không rõ vì cớ gì mà cảm thấy đau lòng, tràn đầy thất vọng. Gã đối với Dịch Dương chưa sâu đậm đến mức để được gọi là yêu nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy hắn vì người khác mà đau lòng khổ sở, gã lại bất giác buồn phiền, sầu não theo.
Nhẹ nhàng khép lại hàng mi ướt, Triệu Trí Ân hít vào một hơi như đem mớ cảm xúc hỗn độn giấu sâu vào tiềm thức, phong bế ở đáy lòng. Mở mắt ra, gã lập tức trở về với dáng vẻ lạnh lùng lãnh đạm thường ngày.
Đang đứng đợi thang máy, Triệu Trí Ân bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp và thanh âm quen thuộc truyền đến từ phía sau.
"Này...Đợi....Đợi đã...."
Gã xoay người nhìn lại liền phát hiện Tạ Lâm lật đật chạy theo, trên tay còn cầm theo một cái túi nhựa.
"Có chuyện gì sao?" Triệu Trí Ân không mặn không nhạt hỏi.
"Nè..." Y thô bạo ném đồ sang cho gã, biểu tình cũng chẳng mấy ôn hòa."Trả cho anh đấy!"
Đối phương có chút nghi ngại mở túi ra xem, chỉ thấy bên trong là một chiếc áo sơ mi được xếp ngay ngắn cùng với quần bò. Đặc biệt ở dưới đáy còn ló ra nguyên mẩu vải màu đen hình tam giác, trên viền có in nguyên hàng chữ Calvin Klein.
Tạ Lâm nhìn vẻ mặt méo mó, khó coi của gã mà không khỏi lạnh người. Y hơi co giật khóe môi, cố gắng nặn ra nụ cười thân thiện, tự nhiên nhất có thể.
"Anh yên tâm, tôi giặt qua hết rồi, đến cả quần lót của anh tôi cũng giặt, đảm bảo sạch sẽ thơm tho chẳng khác gì đồ mới. Thế nào, có phải thấy người đàn ông như tôi rất chu đáo, rất tử tế, rất tốt bụng đúng không?"
"Tử tế cái con khỉ!" Triệu Trí Ân nghiến răng, ánh mắt sắt lẹm như muốn giết người diệt khẩu.
"Ai mượn anh giặt đồ cho tôi?"
"Uầy...anh đừng có mà không nói lý lẽ. Tôi chẳng qua là có ý tốt nên mới giặt giúp anh. Anh không cảm ơn tôi thì thôi còn ở đó mà bày đặt khó ở" Tạ Lâm bức xúc lên án.Đứng trước lời chỉ trích của y, gã chỉ hừ lạnh một tiếng rồi ghét bỏ xoay người.
"Này tên mặt liệt kia, thái độ đó của anh là sao vậy hả?" Tạ Lâm tức giận nói với theo, mắt thấy đối phương vẫn chẳng xem ai ra gì đành mở miệng rống lớn:
"Cục cưng à, em ngủ với anh xong rồi liền quất ngựa truy phong hả, đúng là đồ bạc bẽo vô tình. Em xem quần lót của em anh cũng giặt giùm rồi, em còn muốn bỏ anh. Bớ người ta! Giám đốc Triệu... Triệu Trí Ân là một tên...ưm...ưm..." Y còn chưa nói hết câu, Triệu Trí Ân đã nhanh chân lao đến dùng tay bịt kín miệng. Gã lo lắng quan sát kỹ xung quanh, khẳng định hành lang không có người, mới chịu buông ra, hai mắt đầy sát khí. (3)
"Rốt cuộc anh muốn gì?" Triệu Trí Ân chau mày hậm hực, ngữ khí đã có phần mất đe dọa hăm he.
"Muốn anh." Y tà mị ghé vào tai nói nhỏ.
Gã nghe xong lại bỗng dưng cười lớn, đôi đồng tử đen huyền u ám rét căm
"Anh chắc chưa?" Vừa nói gã vừa khởi động các ngón tay, siết chặt thành nắm đấm. Tạ Lâm hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng khớp xương vang lên răng rắc, uy lực cực kỳ.
"À...cái này tôi chỉ là nói giỡn thôi." Gương mặt Tạ Lâm trở nên tái méc. Y bắt đầu xuống nước dỗ dành.
"Giám đốc Triệu, anh xem...dù gì chúng ta cũng là đồng nghiệp, hơn nữa giao tình còn không tệ. Tôi biết bộ đồ kia đối với anh chẳng là gì cả, bẩn rồi có thể vứt đi nhưng tính tôi lại rất rõ ràng, đồ của anh thì phải trả lại cho anh, có muốn vứt thì cũng phải để anh tự tay vứt, cho nên tôi mới cẩn thận đem nó đi giặt. Mọi chuyện tôi làm hoàn toàn xuất phát từ chân tâm không có ý trêu đùa hay chọc giận."
"Vậy sao? Vậy những lời vớ vẩn anh vừa mới nói là có ý gì ?
"Chuyện anh ngủ với tôi ấy à?" Tạ Lâm tỏ vẻ vô tội hỏi.
"Nói cho đàng hoàng, đêm đó tôi với anh chỉ nằm chung trên một cái giường, đắp chung một cái chăn thôi." Triệu Trí Ân nghiêm túc nhắc nhở.
"Thì chẳng phải là ngủ cùng nhau sao? Hơn nữa...đâu chỉ có vậy, anh còn ôm eo tôi, sờ sờ mó mó khắp người tôi nữa còngì? Ariit định, chối bỏ trách nhiệm à?" Y ấm ức kể lể, thế
nhưng ẩn sâu trong đôi mắt hoa đào tưởng chừng như đáng thương vô hại kia lại lóe một tia tinh ranh khó lòng phát hiện được.
"Chuyện đó...tôi..." Gã chột dạ lắp bắp.
"Mà...cho dù anh tính phải sạch trách nhiệm với tôi thì tôi cũng phải có trách nhiệm với anh. Bởi vì đêm hôm đó....từ trên xuống dưới của anh tôi đã thấy hết rồi." Tạ Lâm lấy tay chỉ chỉ vào ngực trái đối phương, hất hàm nói thẳng.
"Chỗ này có một nốt ruồi đen. Dưới mông có một vết bớt nhỏ."
Triệu Trí Ân vừa nghe đến đây cả mặt và tai đều nóng bừng ửng đỏ, gã vội vàng ngăn lại.
"Được rồi...được rồi...đừng nói nữa. Tất cả chỉ là trường hợp ngoài ý muốn, huống hồ gì tôi với anh đều là đàn ông, anh đừng có mở miệng ra là đòi chịu trách nhiệm. Coi như tôi xin anh...làm ơn quên chuyện đêm đó đi .
"Muốn tôi quên cũng được thôi. Con người tôi rất dễ bị mua chuộc. Chỉ cần giám đốc Triệu biết điều một chút. Đảm bảo cái gì tôi cũng không nói.""Anh..."
"Ah ~ anh hung dữ với tôi, thật đáng sợ a." Tạ Lâm giả vờ tổn thương, hai tay ôm lấy ngực. Khóe môi mỏng lại giảo hoạt
cong lên vẽ ra một nụ cười xấu xa, ma mãnh.
"Bớ người ta! Giám đốc Triệu muốn cưỡng bức tôi...ưm."
Triệu Trí Ân lần nữa động thủ, bịt kín cái miệng đang hại người của ai kia.
"Được...được...anh muốn gì cũng được...tôi làm theo ý anh là được chứ gì?" (1
"Phải vậy chứ...bé ngoan." Y hả hê đắc ý.
Đối diện với ánh nhìn đầy lửa giận của gã mà vui sướng trong lòng. Lúc cất bước rời đi còn không quên quay đầu lại dâng tặng cho người ta một nụ hôn gió thật đúng chuẩn mặt dày thiếu đánh.