(bắt sâu: gốc là bắt trùng, bắt nguồn từ từ tiếng Anh BUG, trong phim ảnh tìm được lỗi trong phim gọi là bắt trùng; trên mạng thường có người bắt sâu vì quá nhàm chán???)
Khi đồng hồ lớn của khách sạn Bác Sơn điểm qua tám giờ, Thương Hành khiêng hai chiếc túi du lịch lớn bước xuống từ trên xe taxi, giống như một vị du khách bình thường, bước vào cửa xoay của khách sạn.
Chân trước hắn vừa mới đi vào cửa, không bao lâu sau, một chiếc xe chở minh tinh màu trắng chậm rãi đỗ lại tại cửa chính, cùng lúc đèn flash lấp lóe sáng lên, bảo vệ trên xe đi xuống vây quanh một người đàn ông cao gầy đeo kính râm và khẩu trang đen.
“Là Lâm Dư Tình!”
Đối mặt với cánh phong viên săn tin, người đàn ông kia không coi là phiền, chỉ khoát tay với ống kính máy ảnh, khẽ cười nói một tiếng “vất vả rồi”, một tay đút túi, lững thững đi vào khách sạn.
Lâm Dư Tình bước vào thang máy lớn dành cho mười sáu người, trợ lí nhấn nút tầng 32, đưa một chai nước khoáng cho anh: “Anh Lâm đối xử với chó săn tin cũng tốt tính thật.”
Lâm Dư Tình tháo khẩu trang và kính râm ra, chậm rãi vặn nắp chai uống một ngụm nước nhuận cổ họng: “Ai cũng phải lăn lộn kiếm cơm, đều không dễ dàng gì.”
Tường gương bóng loáng bốn phía phản chiếu ra một gương mặt anh tuấn sáng láng, mặt mũi góc cạnh, mi rậm mày ngài, bên mắt trái thản nhiên hạ một nốt ruồi mỹ nhân, mỗi khi mỉm cười đuôi mắt cong lên, đầu mày cuối mắt lộ vẻ phong tình. Khuôn mặt với độ nhận diện cao này như có như không luôn mang theo ý cười khiến người vừa nhìn thấy đã sinh ra cảm giác thân thiết.
Đêm nay là tiệc đóng máy bộ điện ảnh mới của Lâm Dư Tình tên “Tình dài lâu”, sau khi anh tự tay mang về vòng nguyệt quế song kim ảnh đế vào năm ngoái thì đây là bộ phim thương mại đề tài tình yêu được mong chờ nhất trong năm nay.
Lâm Dư Tình ở trong giới giải trí là một cái bảng vàng có tiếng, mặt đẹp diễn xuất tốt, đủ khả năng gánh phòng bán vé, không hề làm kiêu mà còn rất chuyên nghiệp, tài nguyên tìm đến anh nhiều đến mức để “mặc người lựa chọn”.
Nhưng khuyết điểm duy nhất chính là gần như mỗi một lần quay phim ái tình là lại một lần truyền ra vài tin đồn thất thiệt với diễn viên chính đóng cùng.
Dần dần, người hâm mộ cũng không còn bất ngờ nữa, nếu diễn cùng mà một chút scandal cũng không có, ngược lại mới khiến người hoài nghi liệu đối phương có vấn đề gì hay không.
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, trợ lý đẩy kính đen lớn trên mũi, bất đắc dĩ mỉm cười:
“Người muốn tiền chẳng có tiền, muốn nhan sắc không có nhan sắc như chúng tôi mới phải lăn lộn kiếm cơm, người thế gia tân quý xuất thân nghệ thuật giống như ngài, sao có thể cùng một dạng với chúng tôi chứ?”
“Còn nữa, những tay chó săn việc gì cũng dám làm kia chắc là hận không thể theo ngài vào nhà vệ sinh chụp ảnh đi, cần gì phải cho bọn họ sắc mặt hòa nhã?”
Vẻ hâm mộ và khinh thường trộn lẫn trong ánh mắt của trợ lí, Lâm Dư Tình ý vị sâu sa mà cười: “Nếu không phải vì kiếm ăn, ai lại nguyện ý vứt tôn nghiêm lên mặt đất, tôi cũng đã có lúc phải lăn lộn tro bụi dính đầy mũi đấy, chỉ là mọi người không biết thôi.”
Trợ lý nghi hoặc nhìn anh: “A? Ngài…”
Lâm Dư Tình không nói thêm nữa, tháo kính đen to nặng xuống đưa trợ lí, hất hất tóc mái gần như che khuất ánh mắt, nữ trợ lý trong nháy mắt ngừng thở.
Anh cười một tiếng trầm thấp, vươn ngón trỏ, huơ huơ trước mặt nữ trợ lí đang mở to hai mắt: “Thay đổi ngoại hình đi, con gái ăn mặc tự tin hơn một chút, nói không chừng đã được vận mệnh chiếu cố lúc nào đó, cầm lên kịch bản nhân vật chính rồi cũng nên.”
Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Lâm Dư Tình dẫn đầu đi ra khỏi thang máy, nữ trợ lý sửng sốt một hồi lâu, mới mang theo túi lớn túi nhỏ chạy theo sau.
※※※
Thương Hành ở khách sạn Bác Sơn chọn một gian phòng tiêu chuẩn.
Là khách sạn lớn năm sao, gian phòng này tương đối rộng, thảm trải sàn lông lạc đà mềm mại, khăn trải giường gọn gàng sạch sẽ, trong phòng có ánh đèn nhẹ nhàng ấm áp, bên ngoài cửa sổ là ánh trăng và ánh đèn neon gợn lăn tăn trên mặt sông.
Nếu quyết định chủ động bước tới, đầu tiên phải chỉnh trang cẩn thận lại thân mình.
Đã nợ nhiều thì không cần lo, thiếu nửa triệu là thiếu, thiếu thêm một chút cũng không sao, dù gì hắn cũng không trả được trong thời gian ngắn, cùng lắm thì coi như là thêm tiền lãi đi.
Thương Hành trước khi tới đây đã đặc biệt vì mình mà đổi một thân chính trang, triệt để cáo biệt áo sơ mi và quần bò giá rẻ đã mặc không biết bao nhiêu năm kia.
Công ty giải trí Hoài Mộng được tập đoàn Cố thị thu mua là một tin tức lớn trong ngành, hiệp nghị đàm phán là nửa công khai, diễn ra ở phòng hội nghị tầng 32.
Tây trang đen kẻ sọc làm nổi lên vóc người cao ráo cân đối, caravat vải satin màu xám nhạt tạo ra cảm giác trầm ổn khiêm tốn, giày da mới tinh được lau bóng loáng, Thương Hành một thân sang trọng xa hoa, trà trộn vào hội trường mà không tốn chút sức nào.
Hắn đi vào hội trường bằng tư thái quá mức thản nhiên, mỉm cười tao nhã khéo léo, khiến cho bảo vệ cửa đều không khỏi cảm thấy, ngăn một vị quý công tử phong độ nhẹ nhàng như vậy để đòi thư mời tựa hồ là một việc cực kì bất nhã.
Tổng giám đốc tập đoàn Cố thị chưa đến, hội trường đã nóng như lửa.
Giữa hội trường kê ngay ngắn mấy hàng ghế dành cho khách mời, hai bên là bàn buffet đồ ăn nhẹ và rượu, các phóng viên truyền thông và nhân sĩ trong ngành đều đang hàn huyên chuyện trò vui vẻ.
Thương Hành đi vào trong, ánh mắt lướt qua các vị khách, mục tiêu của hắn vô cùng rõ ràng —— người tuyển chọn ngôi sao Chu Đồng, là một tên lưu manh có vẻ ngoài đạo mạo.
Theo nguyên tác, gã ở trên đường nhìn trúng nam chính mỹ mạo đáng thương đang trong cảnh mạt lộ, đoán chắc nam chính thiếu tiền, gã lời ngon tiếng ngọt lừa hắn kí hợp đồng bán mình vô cùng hà khắc, công ty muốn hắn làm cái gì cũng phải làm, một khi đổi ý, phí bồi thường cao đến hàng chục triệu.
Tên lưu manh không biết quan hệ giữa nam chính và Cố Lẫm, mọi cách ám chỉ muốn quy tắc ngầm nam chính, dĩ nhiên là bị từ chối thê thảm, Chu Đồng nổi giận, sắc dục mê hoặc tâm hồn bỏ thuốc nam chính, mưu đồ gây rối.
Trăm triệu không ngờ được, thời điểm mấu chốt Cố Lẫm từ trên trời giáng xuống, anh hùng cứu mỹ nhân, trải qua một đêm tuyệt vời với nam chính.
Tên lưu manh bị đánh gần chết, mỹ vị đến tận miệng lại mất trắng cho người khác, biến thành trợ công cho hai người còn chưa nói, sau lại chịu khổ bị Cố Lẫm trả thù, phải ngồi cục cảnh sát, triệt để hoàn thành sứ mệnh của nhân vật phản diện lót đường.
Không mất bao lâu, Thương Hành đứng ở một góc không thu hút trong hội trường đã tìm được một tên đàn ông trung niên ánh mắt đang láo liên.
Chu Đồng tay trái bưng Champagne, tay phải ôm một người mới diện mạo thanh tú, hiển nhiên là vừa gia nhập giới, tuổi còn trẻ, có chút câu nệ, bị lợi dụng vô hình cũng không dám trước mặt mọi người phản kháng, chỉ miễn cưỡng cười vui thấp giọng nịnh hót.
Ánh mắt Thương Hành ngừng lại, khóe miệng chậm rãi gợi lên một ý cười, tìm được ngươi rồi.
Ánh mắt kia, hoàn toàn không giống như xuất phát từ tinh thần thiện lương và trọng nghĩa mà ghê tởm, trái lại càng giống như một thợ săn ẩn náu trong bóng tối, đang nhìn chằm chằm con mồi sắp bị chính mình ăn sống nuốt tươi, vắt kiệt giá trị.
Bên kia, Chu Đồng đêm nay uống nhiều rượu, còn có một mỹ nhân ngoan ngoãn khả ái trong ngực, người trẻ tuổi chưa trải sự đời vội vã cầu thành công thế này là dễ nắm nhất.
Chu Đồng thuận buồm xuôi gió, cười khặc khặc ôm càng chặt hơn chút, người trong ngực không dám phản kháng, lòng bàn tay cách một lớp áo sơmi cảm thụ sự mịn màng và độ ấm da thịt càng làm gã tâm viên ý mãn, nhưng đáng tiếc ngoại hình này vẫn chưa đủ xuất chúng, cùng lắm chỉ là thanh tú thôi, chơi một chút đã chán ngấy.
Không biết do cái gì, Chu Đồng trong thoáng chốc cảm giác như bị một ánh mắt nóng rực bao phủ, giống như có gai ở sau lưng, gã nhăn mặt quay đầu lại, hai khe mắt lúc nào cũng cong bỗng chốc mở lớn ——
Dù đứng trong giới giải trí vô số tuấn nam mỹ nữ, dung mạo Thương Hành vẫn đủ nổi bật.
Hắn tay trái đút túi, đi thong dong hướng tới phía Chu Đồng, mặt mũi góc cạnh mơ hồ lộ ra vẻ khinh bạc, trong lúc giơ tay nhấc chân, vừa có sự phấn chấn tươi trẻ của thiếu niên, vừa có sự tự tin và tao nhã được năm tháng rèn giũa.
Đèn pha lê trên trần nhà chiếu sáng ngũ quan xinh đẹp của hắn, giống như một tầng hào quang dát lên người.
Nụ cười của Thương Hành tự mang theo lực công kích nào đó, nháy mắt đã đánh trúng Chu Đồng không thể nào che giấu dục vọng bên kia, gã miệng khô lưỡi khô mà há mỏ, đây chẳng phải là gương mặt tình nhân trong mộng mà mình tha thiết ước mơ sao?
Chỉ khoảng nửa phút, Thương Hành đã đi đến trước mặt gã, thanh âm không lớn không nhỏ, êm tai vừa vặn, mà ngay cả tư thế vươn tay cũng khéo léo kì lạ: “Ngài có phải là người đại diện hàng đầu của giải trí Hoài Mộng, Chu Đồng tiên sinh không?”
Chu Đồng cảm thấy chính mình đã say, nếu không sao có thể có một vị mỹ nam tử từ trên trời giáng xuống khen mình là người đại diện hàng đầu như vậy?
Chu Đồng vô thức mở miệng, không thể chờ đợi nắm lấy tay của đối phương, liếc mắt nhìn chằm chằm mặt Thương Hành, ngay cả người trẻ tuổi bên cạnh nhân cơ hội trốn đi lúc nào cũng không biết.
“Tôi chính là Chu Đồng, không biết cậu là?”
Thương Hành nhẹ nhàng rút về tay, cười nhạt nói:
“Là như vậy, tôi tên Thương Hành, nhìn thấy cảnh phát triển vô cùng xán lạn của quý công ty nên cũng muốn nếm thử sự phát triển của giới giải trí, vì nghe nói tới đại danh của Chu tiên sinh bèn đến đây tự mình đề cử. Không biết có may mắn lọt vào mắt xanh của Chu tiên sinh hay không?”
Cái gì? Thế mà còn có loại chuyện tốt này đưa lên cửa?
Cảm giác say của Chu Đồng dâng lên, lửa nóng cay nồng bất giác bừng tỉnh, không ngừng hội tụ xuống dưới: “Đương nhiên, đương nhiên, lấy tư chất của cậu, đi theo tôi, tôi nhất định đảm bảo cậu sẽ nổi tiếng!”
“Nhưng mà” Chu Đồng vẫn chưa hoàn toàn bị sắc đẹp làm choáng váng đầu óc: “Theo quy củ của công ty chúng tôi, chỉ có nghệ sĩ ký hợp đồng toàn phần mới được hưởng thụ nhiều tài nguyên, kiếm được nhiều tiền, cậu không cần lo lắng, chỉ cần cậu tin tưởng tôi, tôi nhất định lăng xê cậu, hê hê…”
Thương Hành cười như không cười liếc gã một cái: “Toàn phần? Anh xem tôi là người thiếu tiền sao?”
“A.” Chu Đồng chớp chớp mắt, đánh giá hắn từ đầu đến chân, làm người hoạt động lâu năm trong giới giải trí, gã không thể nhìn lầm người, nhưng Thương Hành rõ ràng không giống như người mới chưa từng trải, Chu Đồng bỗng cảm thấy hơi khó giải quyết.
Thương Hành có chút thất vọng: “Nếu chỉ có như vậy thì thôi, dù sao tôi cũng chỉ muốn vui đùa một chút, không muốn nhiều trói buộc.”
“Ôi, đừng, đừng.” Chu Đồng vội ngăn hắn lại, xoa xoa tay: “Vậy… Cậu muốn kí dạng hợp đồng nào? Chúng ta có thể tìm một chỗ ngồi xuống, từ từ nói chuyện.”
Thương Hành đang muốn mở miệng, chợt nghe từ phía cửa hội trường truyền đến một trận ồn ào.
Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa đám đông, một nhóm bảo vệ áo đen đang vây quanh một vị nam nhân tây trang phẳng phiu đi vào hội trường, ngay cả tổng giám đốc giải trí Hoài Mộng cũng tự mình tiến lên nghênh đón.