Du Nhậm đang ngồi trong phòng riêng của nhà hàng, rất cụt hứng khi Tề Dịch Quả nói: "Đợi thêm một thời gian nữa được không?" Vẻ mặt bất mãn của cô đã thu hút sự chú ý của Du Hiểu Mẫn: "Thái Thái sao thế? Cãi nhau với Tóc Xoăn à?"
Du Nhậm vực dậy tinh thần: "Không ạ." Quay đầu nhỏ giọng nói với Du Hiểu Mẫn: "Con đến đây để làm gì?" Các mẹ đi xã giao có thể tách rời con cái không?
Du Hiểu Mẫn nói đây là tình cảm mọi người giữ liên lạc với nhau, lát nữa sẽ có một anh chàng đẹp trai đến. Họ rướn đầu nhìn bức ảnh: một người đàn ông cao lớn, da trắng, khuôn mặt chữ điền với cặp kính gọng vàng: "Chiều cao và ngoại hình rất phối hợp với Quả Quả."
Tề Dịch Quả ngồi đối diện trộm liếc nhìn Du Nhậm, cô bé đang nghịch tách trà trong khi nghe mẹ lẩm bẩm gì đó, sau đó nhướng mày: "Phối giống hả?"
Cánh tay Du Nhậm bị Du Hiểu Mẫn đánh: "Nói vớ vẩn." Cô khó xử liếc nhìn Tiểu Tề, thấy nữ tiến sĩ đang cười với bọn họ: "Tiểu Tề, Thái Thái ở Thượng Hải không gây phiền phức cho cháu chứ?"
Tiểu Tề nói không, không ạ. Thái Thái rất ngoan ngoãn, học hành hàng đầu, phát triển năng lực thứ hai, không thích thú vui chơi nhưng rất kiên nhẫn và ham học khi đi thăm các danh lam thắng cảnh.
Tiểu Tề uống đến cốc trà thứ ba, bà Hà phát hiện con gái có gì đó kỳ lạ: "Con sao vậy? Trên đường đi không uống nước à?" Sau đó đau lòng nhìn khuôn mặt toàn mụn của con gái mình: "Con đúng là..."
"Chỉ là gần đây nồng độ hormone hơi không bình thường." Tiểu Tề nói: "Có lẽ do thức khuya."
Thế là chủ đề chuyển sang giao lưu giữa những đồng nghiệp ngành y, Du Hiểu Mẫn hỏi từ hormone kích thích tạo nang trứng cho đến estradiol. Tiểu Tề trả lời với sự hỗ trợ từ kiến thức rằng có cả trị số bất thường và bình thường. Du Hiểu Mẫn suy nghĩ một lúc: "Ừ, cũng có liên quan đến thời gian làm việc và nghỉ ngơi, Tiểu Tề phải chú ý nghỉ ngơi đấy."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc và quan tâm của Du Hiểu Mẫn, Tề Dịch Quả nói lời cảm ơn, bắt gặp ánh mắt của Du Nhậm, lại uống tách trà thứ tư một cách mất tự nhiên.
Đôi mắt của bà Hà như một radar điều khiển hỏa lực đang hoạt động, nhìn bề ngoài như đang ngồi yên trên Điếu Ngư Đài, nhưng thực ra đã quét và dò xét căn phòng 360 độ. Kết quả thăm dò là: Có vẻ như Du Nhậm không có hứng thú với cuộc tụ họp này, cô bé ngồi không yên. Con gái mình thì đang che giấu điều gì, sợ rằng lại đang tán tỉnh ai đó.
Bà nhìn Tề Dịch Quả bằng ánh mắt cảnh cáo: "Lát nữa đừng làm thế ngay trước mặt mọi người." Vì con bé luôn làm bừa làm bậy trong những cuộc xem mắt riêng tư, vậy hãy quan sát với sự có mặt của nhiều người đi. Bà nắm chuẩn tính liều của Tề Dịch Quả và đặc biệt phải giữ hình tượng tốt đẹp trước mặt người ngoài. Bà đưa tay lau mặt cho con gái: "Con có... có vết gì thế này?"
Tề Dịch Quả quay mặt đi: "Mọc mụn ngứa quá, con lấy móng tay gãi."
Du Hiểu Mẫn nhanh chóng tiếp lời: "Quả Quả đừng chạm hay gãi, ở nhà cô có thuốc đặc trị, lúc về sẽ đưa cho cháu, bôi ba ngày là thấy tác dụng." Du Hiểu Mẫn nheo mắt, cảm giác vết đó không phải vết xước, mà hơi giống vết răng. Lập tức cô tự nhủ mình đã nghĩ quá nhiều, ai lại có khẩu vị mạnh như thế? Vậy mà cũng nỡ cắn sao?
Trong hai gia đình đến sớm, Du Hiểu Mẫn chỉ cần uống trà, ngồi xem, trò chuyện và phụ hoạ là được, nhưng bà Hà không vui - Ông Chúc là lãnh đạo, đến đúng giờ hẹn chính là cho mặt mũi, nhưng tại sao đến giờ bên nam chưa thấy ai đến?
Không được, phải để Tề Dịch Quả ra ngoài đi dạo một vòng cho thong dong đến muộn, sự tiết chế của phụ nữ chính là phong thái và cũng là biểu hiện của có giá. Bà Hà quay sang nói với Du Nhậm: "Thái Thái, cô nhớ chú Chúc thích ăn thịt gà trắng của quán thịt kho cạnh nhà hàng. Cháu và chị Quả Quả có thể giúp cô đi mua một phần được không?" Nếu để Tề Dịch Quả đi, con bé chắc chắn sẽ không vừa ý, nếu kéo cả Du Nhậm đi, con bé sẽ không tỏ thái độ.
Nhân lúc hai đứa trẻ ra ngoài mua thịt gà, Du Hiểu Mẫn tiếp tục thăm dò thái độ bà Hà, bà Hà nói: "Sao vẫn chưa đến nhỉ?" Không biết là đang nói đến bên nam hay đang nói đến người chồng đang làm việc trong bệnh viện của bà Hà. Du Hiểu Mẫn nhìn qua đồng hồ: "Có lẽ đang sắp đến, vẫn còn mười phút nữa." Cô nói thêm: "Ngân hàng vẫn phải làm việc xuyên ngày lễ."
Nghe thấy câu này, bà Hà buông màn căng thẳng, sắc mặt trở nên tốt hơn một chút: "Để chúng gặp nhau xem thế nào. Nếu nói chuyện hợp thì thử, nếu không được... chị cũng cố lắm rồi." Thế là Du Hiểu Mẫn bày tỏ sự khó khăn về vấn đề làm cha làm mẹ, thật đáng thương cho tấm lòng của những bậc cha mẹ trên toàn thế giới. Người cùng tuổi khi ngồi với nhau luôn không thể thiếu tiết mục oán trách thương thân này.
Trong khi đó hai người trẻ nắm tay, buông tay, buông tay rồi lại nắm tay trước khung cửa kính của quán món kho lâu đời. Tề Dịch Quả nắm tay Du Nhậm, bị cô bé nhanh chóng hất ra, sau đó nói với chủ quán đang chặt thịt: "Một con gà trắng." Nhớ lại tấm hình người đàn ông được cho là đối tượng xem mắt khi vừa ngồi xuống nhìn với Du Hiểu Mẫn. Chẳng phải anh ta cũng là con gà trắng cỡ lớn sao?
Chủ quán nói cánh vịt của nhà tôi cũng ngon lắm, cô bé có muốn mua một ít không?
"Có cay không?" Du Nhậm hỏi.
Chủ quán nói làm gì có chuyện cánh vịt không cay? Nếu không, sẽ dễ ăn phải mùi gây của thịt vịt. Du Nhậm nói đúng vậy, cho cháu lấy mười cánh, nhưng mùi thịt gây của vịt luôn tốt hơn mùi gây của con người.
Nghe vậy, sắc mặt Tề Dịch Quả vừa đỏ vừa trắng, lại tiến đến nắm tay cô gái lần nữa, vẫn bị Du Nhậm hất ra.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Có Câu Chuyện Ngọt Ngào Và Ngắn Trước Khi Đi Ngủ
3. Học Viện Lộc Sơn Có Vị Nhan Tiên Sinh
4. Lắng Nghe Anh Nói Yêu Em
=====================================
Chủ quán chặt thịt thấy cô gái có vẻ ngoài dễ mến nói chuyện rất thú vị, bèn cười: "Con người làm gì có mùi gây?" Sau đó tranh thủ giới thiệu món gà nướng nhà làm: "Hay là thử món gà nướng này? Đều là gà trống choai, mềm lắm."
Du Nhậm hỏi gà trống choai là gì. Chủ quán nói là gà trống tơ chưa thiến, thường mới 6-7 tuần tuổi, nếu thiến khi lớn hơn nữa, gà trống sẽ càng già càng béo.
Du Nhậm nói cũng phải, gà thì phải ăn béo mập, gà trống tơ dai lắm.
"Không không, gà trống choai thịt mềm." Chủ quán tưởng Du Nhậm muốn gọi thêm gà nướng, nhưng Du Nhậm nói thôi, có người thích ăn thịt gà trắng béo.
Du Nhậm xách đồ ăn nóng chín ngồi bên bồn hoa của nhà hàng, Tề Dịch Quả chen đến ngồi cạnh: "Thái Thái, chị không phải..." Hai người ngồi trong nhà hàng nửa tiếng, sau khi ai về nhà nấy mới tụ tập lại trong giờ ăn buổi tối: "Chị không có ý đó, chị vẫn chưa chuẩn bị tinh thần."
Du Nhậm chỉ vào túi thức ăn chín: "Chị ăn đi."
Cô cảm thấy chuyện này thật không bình thường, người ta ai cũng nóng vội khi yêu, nhưng mỗi lần đến lượt cô nóng vội, ý chí của đối phương lại bị thiến vì đủ loại lý do khác nhau.
Du Nhậm, sao ngươi lại nóng vội thế? Có phải để tăng thêm sức nặng cho tình yêu bằng sự giao tiếp cơ thể thân mật không? Hay để chứng minh bản thân đang thực sự được yêu? Hay cuộc ghép đôi do phụ huynh tổ chức chĩa vào Tiểu Tề đã khơi dậy bản tính nổi loạn của cô? Hay là, để nghiệm chứng cho thất sách lần từ chối đó của Mão Sinh? Cho dù là một năm trước, Du Nhậm khi còn toàn tâm toàn ý trong phòng đọc sách cũng không ngờ mình sẽ trực tiếp như thế này. Đối mặt với người mình thích, ngươi muốn trực tiếp nóng vội đến thế ư? Ngươi đang sợ cái gì?
Túi đồ ăn bên cạnh phát ra tiếng động, là Tiểu Tề mở túi lấy cánh vịt ra gặm, giơ hai ngón tay hoa lan, cắn một miếng lớn, Tiểu Tề nói, Thái Thái, cái này không gây, thực sự không gây, ngon lắm này, lại còn ngọt nữa.
Khóe mắt Du Nhậm cay cay: "Sắp tới chị định làm gì?"
Bàn tay dầu mỡ của Tiểu Tề lau môi cho Du Nhậm: "Chỉ ăn uống, nâng cốc, để lại thông tin liên lạc, sau đó về từ chối."
Từ chối không được thì sao? Du Nhậm hỏi. Tiểu Tề nói một lần không được thì hai lần, hai lần không thì ba lần. Thái Thái, em có biết trận chiến khó nhằn nhất trên thế giới là gì không? Đó là kiên trì. Chị rất thích bắt chước những nước đi tuyệt đẹp của Tào Huân Hiên khi chơi cờ, nhưng chỉ cần tính ra sơ hở, nếu bị cao thủ bắt được và dây dưa không tha, cuối cùng người sụp đổ là chính bản thân chị.
Giáo viên cờ vây của chị từng nói: "Dịch Quả, kết quả trận đấu không phụ thuộc vào nước đi lóe sáng của em, mà là tính bền bỉ. Em quá thiếu khả năng bền bỉ, cảm thấy dây dưa cướp khí tranh đất quá nhàm chán. Thật ra đó là kế sách gặm nhấm tinh thần đối thủ của người ta."
"Kỳ thực, thầy ấy nói đúng, chỉ cần chị đặt vào một góc khi khai cuộc, tiếp đó sẽ có nhiều góc rơi vào tay giặc. Sau này, chị nghĩ con người cũng như vậy, sau khi em mất đi niềm tin bền bỉ đấu tranh chống lại bất công, chống lại áp đặt, chuyện như thế này sẽ tích tụ mỗi lúc một nhiều, sẽ mài mòn ý chí, sẽ hủy hoại linh hồn em."
Tề Dịch Quả giơ cánh vịt lên: "Thái Thái, ớt dùng để che đi mùi gây của vịt. Đôi khi, xu hướng tính dục của chúng ta cũng cần được che đậy bằng hương vị khác."
Du Nhậm hiểu, Tề Dịch Quả, người đã khiến cô rung động bằng "ba món trong tủ", không thể tiết lộ xu hướng tính dục của bản thân, thậm chí còn không được tự hỏi.
Họ có thể bốc đồng và phóng túng cậy vào tuổi trẻ thiếu hiểu biết, nhưng sau nền giáo dục đã học, trong những cuốn sách đã đọc, qua những điều đã thấy, từ những người đã quen... xã hội vây kín họ cả trong lẫn ngoài bằng tấm lưới gai vô hình xa đến gần, từ cao đến thấp. Ý định công khai chỉ thoáng qua tâm trí rồi ngay lập tức chìm vào biển chết của ý thức và tiềm thức - sức ta không thể chạm tới đáy biển, chỉ biết nổi trên mặt nước, và thế là biến mất.
Nhưng theo cách nói của Tiểu Tề, nếu từ chối một lần không được thì hãy từ chối nhiều lần. Chỉ là, nếu từ chối lần này, sẽ có thêm bao nhiêu lần khác dồn dập thế bước? Liệu những người thân bên cạnh họ có can tâm không?
Tiểu Tề đút cánh vịt cho Du Nhậm: "Thử xem?" Ánh mắt cô dịu dàng và sáng tỏ, Du Nhậm thắc mắc tại sao mình không phát hiện ra điểm này trong lần đầu tiên gặp mặt. Ngược lại, sau khi yêu Tiểu Tề mới thấy chị ấy càng ngày càng xinh đẹp.
Cắn một miếng, Du Nhậm nói rất ngon. Du Nhậm - người không được làm "chuyện ấy" - dần dần buông bỏ cảm giác mất mặt, khiến bản thân bình tĩnh hơn nhờ sự bầu bạn của Tiểu Tề.
Tiểu Tề nói: "Thực ra mẹ chị đã biết mối quan hệ trước đây của chị, cho nên mới gấp gáp muốn cho chị đi xem mắt." Cô kể về chuyện bà Hà doạ nạt bằng cái chết, rồi cười, lau vết dầu dính trên môi Du Nhậm: "Nhưng bà ấy không biết chị thích em đến nhường nào."
Du Nhậm nói mẹ em cũng biết chuyện về em và Mão Sinh, bà ấy luôn bật radar mục tiêu cảnh báo cao độ, nhưng chưa bao giờ vạch trần. Có lẽ vì chị khiến mẹ em yên tâm, nên mẹ em mới đẩy em cho chị chăm sóc.
"Nếu chúng ta không thành, ông trời sẽ không dung thứ." Tổng kết xong, Tiểu Tề lau tay, nhấc túi xách định nắm tay Du Nhậm đi, Du Nhậm nói thôi, bên ngoài không an toàn.
Hai chữ "an toàn" nhéo mềm trái tim của Tiểu Tề, cô gật đầu: "Thái Thái, em thật trưởng thành." Mối quan hệ với Du Nhậm kéo dài chưa được hai tuần, nhưng sự dũng cảm, thận trọng, dịu dàng và thông cảm của thiếu nữ đã khiến trái tim cô cũng dần dần tràn ngập cảm giác an toàn.
"Chị nói... đợi một thời gian nữa," Tề Dịch Quả nhìn Du Nhậm: "Em còn quá nhỏ, biết không? Đó không phải sở thích về mùi vị của gà tơ hay gà bị thiến. Có trời mới biết chị muốn nuốt chửng em đến nhường nào."
Tiểu Tề bị Du Nhậm khẽ đánh nhẹ vào lưng: "Im đi." Cô đã ý thức được suy nghĩ của mình có chút vội vàng. Khi đối mặt với tình yêu, những sinh viên giỏi của khối khoa học xã hội cũng giống những đứa trẻ mới bước vào khu vui chơi giải trí, cẩn thận tìm tòi các loại đồ chơi, tò mò quan sát cách làm của những đứa trẻ lớn.
"Chờ đến khi em hơn 20 tuổi được không?" Đáng lẽ Tiểu Tề nên cười "haha", nhưng tai và má cô đều đang nóng bừng: "Hay là, sau khi em 22 tuổi..."
Du Nhậm nói, em xin lỗi, Dịch Quả, là tại em quá nóng vội. Hô hấp của thiếu nữ rối bời, cố gắng kiềm chế ngại ngùng: "Em có thôi thúc này vì em thích chị, nhưng em cũng muốn xem xem, rốt cuộc còn lý do nào khác không?"
Em không muốn một điều đẹp đẽ như vậy bị trộn lẫn với những suy nghĩ sâu xa và khó lý giải khác, trở thành chiếc cầu phao cho em vượt qua những bối rối trong quá khứ. Dịch Quả, em muốn tự mình qua sông, tắm rửa sạch sẽ và trao cho chị một phiên bản trọn vẹn của em. Em cũng sẽ cố gắng hết sức yêu chị, bằng tất cả những gì em có.
Tề Dịch Quả dâm dấp nước mắt, cuối cùng cô mỉm cười xoa đầu Du Nhậm, ngốc nghếch cũng là một loại trí tuệ uyên thâm, Tề Dịch Quả nói: "Cảm ơn em."